Chương 498: Quan Âm Động Tâm Rồi
Người khác không biết, nhưng chính Quan Âm Bồ Tát lại biết rõ, từ trong tay chính mình, hắn tuần tự đã cướp được Huyền Quang Kính, Diệt Thế Hắc Liên cùng Kim Hà Quan những bảo vật này rồi, thế mà hắn còn dám ở trước mặt mình khóc than?
- A Di Đà Phật, Bồ Tát ngươi cũng biết, mặc dù trên tay của ta có mấy món bảo vật, cũng đều là từ trong tay Bồ Tát ngươi mượn tới, chờ hoàn thành con đường về hướng tây xong, tất nhiên là phải trả cho Bồ Tát! Chỉ là, ý nghĩ Quan Âm Bồ Tát này mới vừa hạ xuống, Giang Lưu liền mở miệng nói ra.
- A? Đồ vật từ ta trong tay cầm đi! Hắn thế mà đều dự định sau khi hoàn thành tây hành trả lại cho ta sao? Nghe Giang Lưu nói lời này, Quan Âm Bồ Tát vừa mừng vừa sợ.
Nguyên bản, trong lòng còn không có dự định hắn sẽ trả lại, hiện tại xem ra, mình đã trách lầm hắn?
- Ngoại trừ Bồ Tát ngươi khẳng khái cho ta mượn mấy món bảo vật ra, thật không có những bảo vật khác! Trên mặt Giang Lưu, tràn đầy thần sắc khó khăn, lắc đầu nói ra.
- A, đúng rồi! Chỉ là, thoại âm rơi xuống xong, Giang Lưu tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói ra:
- Bồ Tát từ bi, ngoại trừ cho ta mượn mấy món bảo vật ra, còn từng đưa bảo vật cho ta!
Thoại âm rơi xuống, tay Giang Lưu vừa nhấc, chợt, Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng bị Giang Lưu lấy ra ngoài, nói:
- Hai món bảo vật này, chính là lúc ấy Bồ Tát đưa tặng cho đệ tử, xem như đồ vật đệ tử, hiện tại Bồ Tát đã khó xử, đệ tử nguyện ý bồi hai món bảo vật này cho A Nan Tôn Giả! Hi vọng Bồ Tát sẽ không khó xữ nữa!
- Không được!
Nghe lời Giang Lưu nói, thế mà muốn xuất ra Cửu Hoàn Tích Trượng cùng Cẩm Lan Cà Sa để bồi thường, Quan Âm Bồ Tát phản xạ mở miệng nói ra.
Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng hai món bảo vật này, là vì con đường về hướng tây bảo hộ Huyền Trang an toàn, càng là đại bảo vật Phật Tổ tự mình ban thưởng, vậy làm sao có thể lấy ra bồi thường?
Nếu bởi vì lấy ra hai món bảo vật này bồi thường, đến mức Huyền Trang tại con đường về hướng tây gặp độc hại, con đường về hướng tây có chuyện bất trắc, đây mới là thật vấn đề to lớn?
Dù sao, con đường về hướng tây cách xa vạn dặm, hiện tại mới đi hơn một vạn dặm mà thôi.
Chín chín tám mươi mốt nạn, cũng bất quá vượt qua mười nạn đầu, con đường về hướng tây còn dài mà...
- Bồ Tát, đệ tử thật là thân vô trường vật rồi, chỉ có thể lấy ra lúc trước Bồ Tát khẳng khái đưa tặng hai món bảo vật này! Đệ tử nguyện ý khẳng khái bỏ món mình yêu thích! Chỉ mong sẽ không làm khó Bồ Tát! Bộ dáng Giang Lưu khẳng khái, nhìn thẳng Quan Âm Bồ Tát nói ra.
Cũng mặc kệ là thật là giả, ít nhất, Giang Lưu nói lời này, Quan Âm Bồ Tát nghe vào trong tai, cảm thấy phi thường ấm lòng.
Đồng thời, trong lòng Quan Âm Bồ Tát cũng nhớ lại lúc trước Giang Lưu cố ý mời chính mình ăn lẩu.
Có ăn ngon, trong lòng Huyền Trang cũng nhớ chính mình, xem ra, lòng cảm kích hắn đối với mình, là rất chân thành tha thiết a!
- A Di Đà Phật, Huyền Trang a... Trong lòng có chút cảm động, sắc mặt Quan Âm Bồ Tát nhu hòa rất nhiều, mở miệng nói ra.
- Bồ Tát, ai làm nấy chịu! Chuyện này chính là Huyền Trang Thánh Tăng vì Tam Thanh Quán ta xuất đầu! Nếu có tội, ta nguyện ý gánh chịu hậu quả, còn xin Bồ Tát ngươi không làm khó Huyền Trang Thánh Tăng!
Chỉ là, Quan Âm Bồ Tát còn chưa dứt lời, đột nhiên, một đạo nhân ảnh từ bên trong Tam Thanh Quán vọt ra, hướng về phía Quan Âm Bồ Tát nói ra.
Cái bóng người lao ra này, rõ ràng là Nguyên Linh.
- A? Còn một thiếu niên tư chất bất phàm! Nhìn xem Nguyên Linh từ bên trong Tam Thanh Quán lao ra, đột nhiên, mắt Quan Âm Bồ Tát sáng rực lên một chút.
Nhìn kỹ một chút, tư chất thiếu niên này không tầm thường, chủ yếu hơn là tu vi thấp.
Nếu mình có thể mang về Tử Trúc Lâm dạy dỗ một phen, xong chẳng phải có thể tiếp nhận công tác Mộc Tra sao.
Những này ngày, đang sứt đầu mẻ trán tìm kiếm người thay thế Mộc Tra, nhìn thấy Nguyên Linh xong, Quan Âm Bồ Tát động tâm rồi.
Nguyên bản mục đích Quan Âm Bồ Tát đi tới Tam Thanh Quán, là vì thay A Nan Tôn Giả đến đây yêu cầu đền bù, chỉ là, theo Giang Lưu một phen giải thích, hắn nói mình thân vô trường vật, chỉ có thể cầm Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng bồi thường, điều này làm cho Quan Âm Bồ Tát kinh hãi.
Tự nhiên sẽ không lại trong vấn đề này dây dưa tiếp.
Lấy Cửu Hoàn Tích Trượng cùng Cẩm Lan Cà Sa ra đền?
Không nói đến chính Quan Âm sẽ không đáp ứng, cho dù nàng dám đáp ứng, hai kiện đền bù này, hiện tại A Nan Tôn Giả dám nhận lấy sao?
Chỉ là, chính mình yêu cầu đền bù, hiện tại, không nguyện ý nhận lấy cũng là chính mình? Vào lúc này kỳ thật trong lòng Quan Âm Bồ Tát đang khó xử.
Lại không nghĩ rằng, Nguyên Linh thế mà ở thời điểm này nhảy ra ngoài, rất có nghĩa khí hô hào, chuyện này hắn nguyện ý gánh chịu!
Điều này làm cho nhãn tình Quan Âm Bồ Tát sáng lên một cái, tư chất Nguyên Linh thật là để cho Quan Âm động tâm, mang về dạy dỗ thật tốt, tất nhiên có thể trở thành phụ tá đắc lực chính mình.
Dù sao, loại thiếu niên tư chất bất phàm này mang về dạy dỗ, dù sao độ trung thành cũng cao hơn dạng Mộc Tra nguyên bản đã có thủ đoạn này một chút a?
Thứ hai, vào lúc này chính mình đang cần một việc chuyển di lực chú ý chuyện bồi thường này!
- Nguyên Linh, ngươi chạy đến làm cái gì? Còn không nhanh đi về! Sự tình Ta cùng Bồ Tát há ngươi có thể nhúng tay? Nhìn Nguyên Linh thế mà nhảy ra ngoài, trong lòng Giang Lưu vừa cảm động, lại vừa vội vàng.
Thời điểm chính mình đối mặt Quan Âm, trên đường đi đấu trí đấu dũng, có thể nói mỗi một lần đều cẩn thận từng li từng tí, vào lúc này hắn nhảy ra, hậu quả khó liệu a!
- Thánh Tăng!
Chỉ là, mặc dù nhìn bộ dáng thiếu niên, thế nhưng sắc mặt Nguyên Linh lại phi thường kiên định, nói:
- Ngươi xuất thủ đối phó Bồ Đề Tự, mặc dù nguyên nhân là vì chính bọn hắn, nhưng khởi nguyên dù sao cũng là bởi vì ta, hiện tại ngươi bị Quan Âm Bồ Tát trách phạt, chuyện này ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?
- Tốt, đây là sự tình ta cùng Bồ Tát, ngươi chớ để ý, mau trở về đi!
Lời Nguyên Linh nói, để cho Giang Lưu nhíu nhíu mày.
- Chờ một chút... Chỉ là, Giang Lưu hô hào để cho Nguyên Linh trở về, nhưng vào lúc này Quan Âm Bồ Tát, lại không đáp ứng, ánh mắt rơi trên người Nguyên Linh, càng xem càng cảm thấy ưa thích, trong mắt hàm chứa ý cười, nói:
- Ngươi thiếu niên này, tên là Nguyên Linh đúng không?
- Không sai! Nhẹ gật đầu, đối mặt Quan Âm Bồ Tát, Nguyên Linh cũng không có ý tứ hành lễ.
Hiển nhiên, bởi vì sự tình Tam Thanh Quán gặp nạn, Nguyên Linh đối với người Phật Môn, cũng ôm phản cảm cực kỳ.
- Ừm, sự tình liên quan tới Bồ Đề Tự, ngươi cũng biết rõ? Quan Âm Bồ Tát hỏi.
- Không sai ta biết, cũng biết A Nan kia là đệ tử Như Lai Phật Tổ, ngươi vì hắn đòi một câu trả lời thỏa đáng, cho nên hiện tại đến làm khó Thánh Tăng! Chuyện này, ta nguyện ý gánh chịu hậu quả! Nhẹ gật đầu, Nguyên Linh cũng mặc kệ cái hậu quả này chính mình có thể gánh chịu được hay không, thần sắc kiên định nhìn chằm chằm Quan Âm Bồ Tát nói ra.
- Vậy thì tốt, ngươi đã nói như thế, bản tọa liền không làm khó Thánh Tăng! Quan Âm Bồ Tát nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng Nguyên Linh thỉnh cầu.