Chương 573: Như Ý Chân Tiên Nỗi Khổ Tâm (2)
- Hầu ca, sư phụ, các ngươi đi nhanh về nhanh a! Không cần chính mình đi, Trư Bát Giới đương nhiên mừng rỡ ở trong nhà dưỡng thai, khoát khoát tay nói ra.
Tôn Ngộ Không thả người nhảy một cái, bay lên.
Giang Lưu cũng niệm vài câu chú ngữ, chân trời một đóa mây trắng hạ xuống, hóa thành cầu thang chín tầng, trực tiếp kéo dài đến dưới lòng bàn chân Giang Lưu.
Từng bước một đi lên cầu thang xong, Giang Lưu cùng Tôn Ngộ Không sóng vai phi hành, hướng phương hướng tụ tiên am bay qua.
Khoảng cách ngắn ngủi hơn mười dặm, tự nhiên là trong chớp mắt liền đến.
Cảm giác được Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu đến, Như Ý Chân Tiên đang tĩnh tọa nhập định bên cạnh Rơi Thai Tuyền mở hai mắt ra, nhìn thấy Giang Lưu, lông mày hơi nhíu lại:
- Hòa thượng?
Xem bộ dáng Như Ý Chân Tiên, cực kỳ hiển nhiên, không có hảo cảm gì đối với thân phận hòa thượng.
- A? Tôn Ngộ Không? Là ngươi?
Bất quá, ánh mắt Như Ý Chân Tiên rơi trên người Tôn Ngộ Không, lại ngây ra một lúc, kinh ngạc nói ra, hiển nhiên, hắn biết được Tôn Ngộ Không.
- Ngươi? Ngươi là ai? Lão Tôn ta nhìn, có chút quen mắt a! Gãi đầu một cái, nguyên bản Tôn Ngộ Không trong lòng kìm nén một cỗ khí, muốn đến động thủ đánh người, nghe được lời Như Ý Chân Tiên nói, có chút kỳ quái nói ra.
Nhìn, xác thực rất quen mắt, nhưng đến tột cùng là ai, nhất thời Tôn Ngộ Không không nhận ra được.
- Ta là Như Ý Chân Tiên a! Ca ca ta là Ngưu Ma Vương! Năm trăm năm trước, chúng ta từng có gặp mặt một lần! Xem Tôn Ngộ Không đã không nhớ rõ chính mình, bộ dáng Như Ý Chân Tiên có chút xấu hổ nói ra.
- A, nguyên lai là ngươi a! Người quen người quen! Nghe được lời Như Ý Chân Tiên nói, Tôn Ngộ Không nhớ lại, giật mình nói ra.
Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương là huynh đệ kết nghĩa, mà Như Ý Chân Tiên cùng Ngưu Ma Vương lại là thân huynh đệ, cho nên, xác thực xem như người quen.
- Cái kia? Vị này chắc hẳn là Huyền Trang Thánh Tăng?
Nhận ra Tôn Ngộ Không xong, ánh mắt Như Ý Chân Tiên rơi trên người Giang Lưu, cũng đoán được thân phận Giang Lưu.
- Không sai, chính là bần tăng! Giang Lưu nhẹ gật đầu nói ra.
- Mấy ngày trước, bần đạo cùng ca ca gặp qua một lần, hắn nói qua không ít chuyện của Thánh Tăng rồi, không nghĩ tới hôm nay vậy mà có thể hữu duyên gặp mặt cùng Thánh Tăng! Cho dù tựa hồ cực kỳ phản cảm đối với hòa thượng, thế nhưng đối với Giang Lưu, Như Ý Chân Tiên này lại nhiệt tâm hơn nhiều.
Khi nói chuyện, Như Ý Chân Tiên nhìn nhìn hai người, nói:
- Thánh Tăng, Đại Thánh, hai người các ngươi trong đêm tới đây cần làm chuyện gì?
- Cái kia, chúng ta tới xin một phần Rơi Thai Tuyền, thầy trò chúng ta năm người, lầm uống nước suối Tử Mẫu Hà, cho nên...
Nghe được Như Ý Chân Tiên hỏi dò, Giang Lưu có chút xấu hổ, nhưng lại thật lòng bẩm báo.
- Năm người? Hẳn người mới vừa tới mua nước suối, là giúp Thánh Tăng các ngươi mua? Sớm biết như thế, ta đã không làm khó dễ nàng! Nghe được Giang Lưu muốn phần năm người Rơi Thai Tuyền, nghĩ đến nữ quan vừa rồi bị chính mình chọc tức bỏ đi, Như Ý Chân Tiên đương nhiên minh bạch là chuyện gì xảy ra.
- Cố ý làm khó nàng sao? Ngươi có oán thù cùng Nữ Nhi Quốc vương thất? Nghe được lời Như Ý Chân Tiên này, Giang Lưu mở miệng hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là, ta sở dĩ trông coi Rơi Thai Tuyền này, hơn nữa cố ý nâng giá cả, Thánh Tăng ngươi cũng cho là ta ham mê những vàng bạc chi vật phàm tục này sao? Chỉ là tiền tài mà thôi, đối với người tu đạo nó chỉ như là cặn bã, ta sở dĩ như thế, cũng là có nỗi khổ tâm a... Như Ý Chân Tiên lắc đầu, thở dài một tiếng.
Lời Như Ý Chân Tiên nói, lại để Giang Lưu âm thầm nhẹ gật đầu.
Xác thực, từ tu vi nhìn lại, Như Ý Chân Tiên đã đạt đến trình độ Thái Ất Chân Tiên, hơn nữa, thân là đệ đệ Ngưu Ma Vương, lấy thân phận địa vị Như Ý Chân Tiên, thế mà lại yêu thích những vàng bạc chi vật này? Thấy thế nào đều cảm thấy rất không có khả năng a.
Nguyên lai, hắn có nỗi khổ tâm khác sao?
- Không biết nỗi khổ tâm Chân Tiên đến tột cùng vì cái gì? Trong lòng hiếu kì, Giang Lưu tự nhiên mở miệng hỏi dò, đồng dạng, Tôn Ngộ Không bên cạnh cũng tò mò nhìn hắn.
- Thánh Tăng, ta muốn hỏi ngươi một câu, sinh mệnh là như thế nào? Như Ý Chân Tiên nhìn Giang Lưu, mở miệng hỏi.
- Chỉ là, miệng mặc dù nói vấn đề, nhưng Như Ý Chân Tiên lại cũng không để cho Giang Lưu trả lời, mà chỉ tự hỏi tự trả lời, nói:
- Thánh Tăng, ngươi không có biết a, thời điểm ta vừa tới đến Nữ Nhi Quốc, nước suối Rơi Thai Tuyền này, đều bị nữ nhân trên dưới cả nước lấy dùng, lúc ấy, vô số hài nhi còn chưa xuất sinh, liền bị đoạt đi sinh mệnh!
- Chẳng lẽ? Những hài nhi chưa xuất sinh này, không phải là sinh mệnh sao? Bao nhiêu vong hồn tại bên trong Địa Phủ trải qua gặp trắc trở, thật vất vả tẩy thoát tội nghiệt, có thể luân hồi chuyển thế trở thành nhân loại, thế nhưng, lại ngay cả cơ hội xuất sinh cũng không có, đến mức Nữ Nhi Quốc này oán khí ngút trời!
- Cho nên, ta lưu lại tại nơi này, đều thu những oan hồn này vào, lấy đạo pháp hóa giải oán khí bọn hắn, mà Rơi Thai Tuyền ta cũng dùng vũ lực chiếm lấy, người trả giá cao được, chính là để các nàng trả đầy đủ đại giới, mới có thể rơi thai, từ đó giảm bớt nhân số rơi thai!
- Thì ra là thế... Nghe được Như Ý Chân Tiên giải thích, trong lòng Giang Lưu bừng tỉnh hiểu ra.
10 lượng bạc đối với người bình thường là trọn vẹn thu nhập hai ba tháng, cho nên, người bình thường đến đây phá thai, trừ phi là thật không nuôi được, nếu không sẽ rút lui trước giá tiền này.
Kể từ đó, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn chặn nhân số phá thai, nhưng ít ra bên trên căn nguyên có thể phòng ngừa tình huống tùy ý phá thai.
Mà thấy được nữ quan Vương cung đến đây cầu Rơi Thai Tuyền, thấy thân phận nàng tôn quý, Như Ý Chân Tiên tăng giá cả lên tới 100 lượng bạc, cũng là tâm tư đồng dạng.
Còn tăng lên khoa trương tới 1 vạn lượng bạc?
Có lẽ là nữ quan, một hơi muốn phần nước năm người, điều này khiến cho Như Ý Chân Tiên phản cảm a?
Khi nói chuyện, Như Ý Chân Tiên mời Giang Lưu cùng Tôn Ngộ Không hai người, tiến vào bên trong Tụ Tiên Am.
Tại trong một gian linh đường Tụ Tiên Am thật to, lít nha lít nhít trưng bày mấy ngàn linh bài không có chữ.
Thánh Tăng, những linh bài không có chữ này, chính là những linh vị hài nhi còn chưa ra đời đã bị phá thai rồi, bởi vì còn chưa ra đời, cho nên cả danh tự bọn hắn cũng không có, những vong hồn này, tất cả cũng đều được ta cung phụng ở chỗ này
Mang theo Giang Lưu đi thăm những linh bài cung phụng tại bên trong Tụ Tiên Am, Như Ý Chân Tiên quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Giang Lưu.
Nguyên lai, vào lúc này, nhãn thần Giang Lưu đăm đăm, ánh mắt đờ đẫn nhìn xem phía trước.
Tại linh đường này sau cây cột cách đó không xa, nguyên lai có một hài nhi nho nhỏ, thân thể nửa trong suốt thần sắc hung lệ, thò đầu ra, đang theo dõi chính mình.
Nửa đêm này, dưới ánh nến, để cho trong đáy lòng Giang Lưu bốc lên một luồng hơi lạnh.
- Cái kia, chúng ta, chúng ta mau ra ngoài nói đi! Thấy cảnh này, Giang Lưu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Miệng mặc dù lời nói thương nghị, thế nhưng, không đợi Như Ý Chân Tiên mở miệng, Giang Lưu liền chuyển thân bước nhanh ra linh đường.
- Thánh Tăng đây là? Bộ dáng Như Ý Chân Tiên ngơ ngác, xoay đầu lại, lấy ánh mắt dò tìm nhìn về phía Tôn Ngộ Không.