Chương 820: Đường Tăng Chủ Động Bị Bắt.
Ý tứ lời nói này, hiển nhiên là chỉ sự tình trước đó sư phụ đưa ra việc tính lâu dài, thế nhưng Tôn Ngộ Không lại đưa ra dị nghị.
- Ừm, Bát Giới, ngươi nói thật có lý!
Tôn Ngộ Không hôm nay ngược hiếm thấy không có đấu võ mồm cùng Trư Bát Giới, ngược lại nghiêm túc nhẹ gật đầu nói ra.
- Sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng a! Ngươi quả nhiên là thần cơ diệu toán!
Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, vào lúc này cũng đi theo xen vào, bày tỏ suy nghĩ.
- Ừm, không tệ, các ngươi cũng không tệ!
Bộ dáng Giang Lưu cao thâm mạt trắc, khẽ gật đầu, rất là vui mừng.
Chỉ là, trong lòng thì có phần dở khóc dở cười, không nghĩ tới, sự tình thế mà biến thành bộ dáng này?
Năng lực tự biên tự diễn cường đại dường nào? Thái độ bọn hắn tin vào phán đoán của mình, càng để cho người không phản bác được.
Bộ dáng vài đồ đệ đột nhiên sùng bái có thừa đối với mình như vậy, tuy nói để cho Giang Lưu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng trên thực tế, đối với Giang Lưu mà nói, đây bất quá là việc nhỏ xen giữa mà thôi.
Vấn đề chi tiết không đáng giá nhắc tới, chân chính để cho Giang Lưu để ý là kịch bản trong nguyên tác quả nhiên không có biến.
Tái Thái Tuế bắt Kim Thánh Cung nương nương đi, thật là tọa kỵ Quan Âm Bồ Tát Kim Mao Hống, vậy liền đủ rồi.
Quả nhiên, kiếp nạn khác có thể sẽ bởi vì chính mình xuất phát trước thời hạn mười năm mà xãy ra sai lầm, thế nhưng, kiếp nạn trong nguyên tác Tiên Phật sắp xếp xong xuôi, bình thường cũng sẽ không có cải biến gì.
Chỉ là, xác định thân phận Tái Thái Tuế xong, trong lòng Giang Lưu còn phi thường kinh ngạc.
Tái Thái Tuế lại là loại con chó liếm sao? Trong nguyên tác hoàn toàn không phải như vậy a!
Tái Thái Tuế trong nguyên tác, bắt được Kim Thánh Cung nương nương xong, hận không thể dùng sức mạnh.
Thế nhưng, trong nguyên tác lại tựa hồ như có lão thần tiên, cho Kim Thánh Cung nương nương một kiện bảo bối tiên y gì có gai, cho nên mới để cho Tái Thái Tuế không xâm phạm được.
Nhưng bây giờ, Tái Thái Tuế kia lại đối Kim Thánh Cung nương nương nói gì nghe nấy? Cái này tựa hồ có chút sai lệch cùng trong nguyên tác a.
Cho dù được một kiện tiên y, Tái Thái Tuế kia cũng không có khả năng biến thành con chó liếm a?
Tuy nói kiếp nạn Tái Thái Tuế này, rất giống trong trí nhớ mình, đều là Kim Mao Hống tọa kỵ Quan Âm Bồ Tát đến ứng kiếp, thế nhưng, lại tựa hồ như lại có chút khác biệt.
- Đúng rồi, Ngộ Không, tu vi Tái Thái Tuế kia bao nhiêu, ngươi có thể cảm thụ được không?
Trầm mặc một lát, tay Giang Lưu giơ lên, ngăn cản chính mình ba đồ đệ thổi phồng đối với mình, mở miệng hỏi.
- Tu vi a?
Nghe được lời Giang Lưu, Tôn Ngộ Không trầm ngâm một lát, đáp:
- Ta không có động thủ cùng hắn, cho nên xác thực cảm thụ tu vi không sâu, thế nhưng, từ khí tức phán đoán, hẳn là miễn cưỡng vào cấp độ Thái Ất Chân Tiên mới đúng!
- Thái Ất Chân Tiên sao? Cho nên nói, hẳn là ở giữa cấp 71 đến cấp 74 sao?
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút.
Đúng, chỉ có đẳng cấp này, Tôn Ngộ Không mới có thể dùng tình trạng miễn cưỡng đi vào Thái Ất Chân Tiên để hình dung hắn.
Đẳng cấp mình bây giờ cũng đạt tới cấp 69 rồi, từ đẳng cấp nhìn lại, thực lực Tái Thái Tuế kia, hẳn mạnh hơn chính mình không quá nhiều.
Hơn nữa, cho dù tu vi hắn cao hơn chính mình một mảng lớn, cũng hẳn không dám hạ độc thủ đối với mình.
- Ngộ Không tìm hiểu tin tức không tệ, bất quá, còn có vài chổ không có tìm hiểu rõ ràng, kế tiếp, hãy để cho vi sư đi xem một chút đi!
Trầm mặc một lát, Giang Lưu mở miệng nói ra, đưa ra ý tứ chính mình.
Tôn Ngộ Không đi một chuyến, tin tức tìm hiểu ra chỉ có hai điểm.
Thứ nhất, thật là Kim Mao Hống không sai, thứ hai, Kim Mao Hống khác biệt trong nguyên tác, ít nhất thái độ đối với Kim Thánh Cung nương nương khác biệt.
Nhiệm vụ cấp Sử Thi, 2 ức điểm kinh nghiệm, bảo rương cấp Sử Thi, tự nhiên Giang Lưu phải thận trọng.
Cho nên, suy đi nghĩ lại, Giang Lưu cảm thấy mình nên tự mình đi tìm hiểu một chút, nhìn xem nhiệm vụ này đến tột cùng khó ở nơi nào.
Về phần vấn đề an nguy mình? Đối mặt đối thủ cấp 71 xuất đầu, chính mình cấp 69, tin tưởng có năng lực tự vệ nhất định.
Lại nói, cho dù thật có nguy hiểm tính mạng, lộ ra thân phận chính mình là Huyền Trang, Kim Mao Hống kia cũng không dám động thủ đối với mình?
- A? Sư phụ? Ngươi đi tìm hiểu tin tức, cái này, có thể quá nguy hiểm hay không a...
Nghe được Giang Lưu nói, thế mà muốn đích thân đi, hơn nữa nghe ý hắn là một người đi, Trư Bát Giới có chút không yên lòng nói ra.
- Đúng thế, sư phụ, để lão Tôn ta cùng đi với ngươi đi!
Nghĩ đến trước đó bởi vì chính mình thất trách, Tiểu Bạch Long chết một lần, Tôn Ngộ Không cũng có chút lo lắng.
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta cảm thấy sư phụ đi, nguy hiểm hẳn là Kim Mao Hống kia mới đúng...
Chỉ là vào lúc này, Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, lại đột nhiên mở miệng yếu ớt nói một câu.
- Ách, cái này, lời Sa sư đệ nói, có mấy phần đạo lý!
Nghĩ tới sư phụ tầng thủ đoạn bất tận kia, Trư Bát Giới nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
- Ừm, từ tu vi cảm thụ, sư phụ cách Thái Ất Chân Tiên, tựa hồ cũng không tính xa!
Tôn Ngộ Không cũng nhẹ gật đầu, trong lòng hơi yên tâm một chút.
- Không sai, Ngộ Tịnh, có ánh mắt!
Giang Lưu hướng về phía Sa Ngộ Tịnh nhếch lên ngón tay cái, khen ngợi một câu.
Trư Bát Giới nói lời hữu ích nhiều, cũng không bù được Sa Ngộ Tịnh nói một câu, đây mới thực sự là tán dương chính mình a.
Thời điểm bình thường không thể nào nói chuyện, thế nhưng, một khi Sa Ngộ Tịnh nói chuyện, nhất định trong lời có ý sâu xa.
Cùng mấy người đồ đệ, nói rõ xong, Giang Lưu lại tại Vương cung bên này một đêm, chờ đến thời điểm hoàng hôn ngày thứ hai, lúc này mới cải trang ăn mặc một phen, trực tiếp đi hướng phương hướng Kỳ Lân Sơn.
Bồ Đề Phật Y, Kim Hà Quan những trang bị này, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm, vì thế, Giang Lưu đều thu tất cả vào, làm hai kiện pháp bảo cấp thấp mặc lên người.
Theo Giang Lưu chủ động tới gần Kỳ Lân Sơn bên này, sắc trời cũng dần dần tối xuống, quả nhiên, hai người Yêu Tốt nhảy ra ngoài, chặn đường Giang Lưu đi lại.
Tiếp đó, trực tiếp bắt Giang Lưu, hướng yêu động đi tới.
Tự nhiên Giang Lưu không có gấp phản kháng, tại bọn hắn dẫn đầu, trực tiếp tiến vào bên trong yêu động.
- Đại vương, tại chân núi, chúng ta bắt được một hòa thượng, muốn bỏ đói mấy ngày hay không, chờ sạch sẽ xong, róc xương lóc thịt ăn?
Dẫn Giang Lưu tới trước mặt Kim Mao Hống như hiến vật quý vậy, hai Yêu Tốt mở miệng nói ra.
- Tốt một tiểu hòa thượng trắng trắng mềm mềm!
Nhìn Giang Lưu tuổi trẻ xinh đẹp, Kim Mao Hống liếm liếm khóe miệng, bên trong ánh mắt hiện lên một vệt thần sắc khát vọng nói ra.
Tựa hồ, chính mình đi tới phàm trần này làm yêu cũng gần nửa năm a? Còn không có hưởng qua tư vị thịt người?
Có lẽ có thể nếm thử xem?