Chương 870: Ngươi Khát Vọng Năng Lực Sao? (2)
Thời điểm then chốt, chính mình tốn 150 vạn lượng bạc, trong Thương Thành mua một cái Thần Cấp Giải Phong Phù, mở ra phong ấn bên trên Cẩm Lan Cà Sa.
Không tin, ai có thể đánh vỡ Tố Sắc Vân Giới Kỳ 10 ức lực phòng ngự, tạo thành tổn thương đối với mình?
Còn như Thánh Nhân xuất thủ?
Cái kia cũng được, vậy mình không cần phản kháng, hơn nữa, cũng hoàn toàn không cần đến bắt nữ nhi của mình để bố trí cạm bẫy chờ mình nhảy vào...
- Ngươi, ngươi thật có nắm chắc sao?
Nghe Giang Lưu nói, nhìn bộ dáng hắn tràn đầy tự tin, thế nhưng, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc vẫn phi thường lo lắng như cũ.
Nhưng, có thể kéo Giang Lưu không cho hắn đi sao? Vậy nữ nhi mình sẽ ra thế nào?
- Yên tâm đi, ta cũng không lấy tính mạng mình nói đùa, lại nói, nếu như cả tự vệ ta cũng làm không được, như thế nào đi cứu Tiểu Vũ chứ?
Thấy Quốc Vương Nữ Nhi Quốc lo lắng cho mình, rồi lại tiến thối lưỡng nan, muốn cho chính mình đi, lại lo lắng chính mình nguy hiểm, Giang Lưu mở miệng an ủi nói ra.
- Tốt, tốt đi...
Nghe Giang Lưu nói, hắn giải thích lời này, thật có một chút đạo lý, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc nghĩ nghĩ, cũng thật là cái lý này, cho nên, trong lòng thoáng an định một chút, tựa hồ, bây giờ mình chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn?
Thời gian ước định là buổi tối, cho nên, Giang Lưu không nói thêm gì, chuyển thân về tới gian phòng của mình, nắm chắc thời gian cuối cùng, tu luyện thật tốt một chút.
Cũng sửa sang Bao Khỏa Không Gian của mình một chút, nhìn xem có cái gì có thể sử dụng được không.
Nhìn xem thân ảnh Giang Lưu chuyển thân rời đi, trong mắt Quốc Vương Nữ Nhi Quốc lại tràn đầy vẻ đau thương.
Xảy ra chuyện, chính mình có gấp cũng không thể giúp, chỉ có thể nhìn mà thôi, điều này làm cho Quốc Vương Nữ Nhi Quốc cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Thân là Nữ Vương, vẫn luôn không sợ khó khăn, có khó khăn đều vượt khó tiến lên, mà không giống nữ nhân khác, tránh né khó khăn, thậm chí, gặp phải khó khăn sẽ chỉ dựa vào nam nhân.
Đây là chỗ khác biệt lớn nhất giữa Quốc Vương Nữ Nhi Quốc cùng những nữ nhân khác.
Chỉ là, tranh đấu giữa thần tiên cùng yêu ma, lại làm cho Quốc Vương Nữ Nhi Quốc cảm thấy lực bất tòng tâm.
Rõ ràng muốn làm cái gì, thế nhưng, lại đều không làm được cái gì...
Nữ nhi bị bắt, buổi tối Ngự Đệ ca ca phải độc thân tiến đến phó ước, những chuyện này nén ở trong lòng, cho dù Quốc Vương Nữ Nhi Quốc xử lý quốc sự, cũng cảm thấy có một chút cảm giác không quan tâm.
Sau một hồi lâu, khe khẽ thở dài, để tấu chương trong tay xuống.
Nếu như, Ngự Đệ ca ca gặp nạn làm sao bây giờ?
Tiểu Vũ không cứu được lại làm sao bây giờ?
Chính mình nên đi hỗ trợ sao? Thế nhưng, chính mình đi, lại chỉ có thể thêm phiền mà thôi a?
Cho dù là có lực một nước, thế nhưng, vẫn đều không làm được cái gì như cũ sao?
Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nghĩ đến chính mình không làm được cái gì, trong lòng Quốc Vương Nữ Nhi Quốc âm thầm thần thương.
- A Di Đà Phật...
Chỉ là, thời điểm Quốc Vương Nữ Nhi Quốc lẻ loi một mình, trong lòng âm thầm thần thương tâm, đột nhiên, tựa hồ trong mơ hồ nghe được một tiếng phật hiệu.
Chợt, trước mắt Phật quang rực rỡ, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở trước mặt nàng.
- Ngươi là? Di Lặc Phật Tổ?
Nhìn xem bóng người xuất hiện ở trước mặt mình này, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng, lập tức hành lễ, trước đó, nữ nhi cũng là Di Lặc Phật Tổ đưa tới.
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ ngươi khát vọng năng lực sao?
Nếu như vậy, bản tọa nơi đây có một bộ tu hành điển tịch, có một viên Bảo Đan...
Ánh mắt Di Lặc Phật Tổ, rơi vào trên thân Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, mở miệng nói ra.
Khi nói chuyện, vươn tay ra, tay trái tay phải phân biệt bưng lấy một bản điển tịch cùng một cái hộp chứa Bảo Đan.
Quốc Vương Nữ Nhi Quốc vươn tay ra, nhận lấy điển tịch cùng cái hộp chứa Bảo Đan này.
- Thiện tai, thiện tai...
Không nói thêm gì, đưa tu hành điển tịch cùng Bảo Đan cho Quốc Vương Nữ Nhi Quốc xong, Di Lặc Phật Tổ khẽ vuốt cằm, trên mặt vĩnh viễn mang theo thần sắc vui tươi hớn hở, thân hình hóa thành một trận Phật quang rực rỡ ánh vàng, rất nhanh tiêu tán.
Nửa ngủ nửa tỉnh, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Lắc đầu, nguyên lai, chính mình nằm mơ sao? Vừa rồi ngủ gật?
Chỉ là, thời điểm nàng cúi đầu, lại phát hiện trên án đài trước mặt mình, trưng bày một bộ tu hành điển tịch, còn có một cái hộp ngọc tinh mỹ.
- A Di Đà Phật...
Di Lặc Phật Tổ, lẳng lặng ngồi tại trên bồ đoàn chính mình, đồng thời, miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu.
Dạy bảo Quốc Vương Nữ Nhi Quốc tu hành chi đạo, đây cũng là Di Lặc Phật Tổ trải qua nghĩ sâu tính kỹ xong lựa chọn.
Như Quan Âm trước đó, đặt Cao Dương ở bên cạnh mình, dùng cái này để chế ước Huyền Trang, ý nghĩ Di Lặc Phật Tổ cũng không sai biệt lắm cùng Quan Âm Bồ Tát.
Một Cao Dương, có thể chế ước Huyền Trang, chẳng lẽ, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc sinh một hài nhi cho Huyền Trang không chế ước được sao?
Nếu có thể chộp nhân vật Quốc Vương Nữ Nhi Quốc này trong tay, Huyền Trang chẳng phải cũng bị chính mình nắm trong tay sao?
Vì cứu Linh Vũ ra, chính mình bỏ ra đại giới rất lớn, tự nhiên, muốn bắt Huyền Trang cái người này trong tay.
Không chỉ là vì tác dụng bản thân hắn rất lớn, chủ yếu hơn là, nếu có thể bắt hắn lại, trong lúc vô hình, có thể tạo thành đả kích rất lớn đối với uy vọng Như Lai Phật Tổ.
Vì Quốc Vương Nữ Nhi Quốc tu hành, Di Lặc Phật Tổ cũng coi là bỏ đi tiền vốn rất lớn rồi, tu hành điển tịch đỉnh tiêm cùng Bảo Đan hỗ trợ.
Di Lặc Phật Tổ tin tưởng, tu vi Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, nhất định có thể trưởng thành rất nhanh.
Quốc Vương Nữ Nhi Quốc bên này, là một bước cờ rất trọng yếu, không chỉ là cục tây hành này, chủ yếu hơn là một nước cờ đánh cùng Như Lai.
Bất quá, sự tình nên làm đã làm xong, Di Lặc Phật Tổ không tiếp tục quan tâm nhiều như vậy, tâm tư chủ yếu là đặt ở Giang Lưu bên kia.
Như chính mình suy đoán, Cùng Kỳ kia chạy đi xong, tự nhiên là đi tìm Huyền Trang phiền toái, chính mình phải chú ý một chút, cũng đừng để cho Huyền Trang bỏ mạng, vậy chơi hư cả ván rồi.
...
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Giang Lưu lẳng lặng ngồi tại bên trong gian phòng của mình tu luyện.
Tuy nói, vào lúc này tu luyện, không thể thăng cấp, biên độ thực lực đề thăng cũng không lớn.
Thế nhưng, có câu nói rất hay, lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng.
Theo bóng đêm hàng lâm xong, mắt thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Giang Lưu ngừng tu hành, chỉ cảm thấy tinh thần tràn đầy, trạng thái thật tốt.
Vô luận là tinh thần, hay là thanh máu HP cùng giá trị pháp lực chính mình, tất cả đều là trạng thái đủ số.
Tiếp đó, Giang Lưu dùng pháp thuật thần thông Thê Vân Tung, trực tiếp đằng vân bay đi.
Hướng bắc Nữ Nhi Quốc, ước chừng hơn tám trăm dặm, có một tòa Long Bàn Sơn, hiểm trở dị thường, ít ai lui tới.
Nửa vòng trăng khuyết treo cao chân trời, rơi xuống một sợi thanh huy, Giang Lưu rất nhanh liền đi tới trên không Long Bàn Sơn, cũng không có ý tứ che giấu thân hình mình, trên thân Giang Lưu, đồng dạng toát ra hào quang óng ánh, nhắc nhở đối phương mình đã đến rồi.
- Ngủ đi, ngủ đi...
Bên trên một khối tảng đá xanh Long Bàn Sơn, Cùng Kỳ biến thành nữ tử, vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy ra một chòm tóc trên mặt Linh Vũ, bên trong ánh mắt có một chút phức tạp thấp giọng nói ra.
Khi nói chuyện, giơ tay lên một chút, một sợi hào quang óng ánh từ đầu ngón tay hắn phun ra ngoài, trực tiếp bắn về phía Giang Lưu.
Nhìn thấy quang mang đột nhiên đánh tới, Giang Lưu phản ứng cấp tốc, trực tiếp tránh khỏi.