Chương 910: Lại Tìm Địa Tạng
Miệng vừa là A Di Đà Phật, vừa là Vô Lượng Thiên Tôn, đây rốt cuộc đang nói gì đấy?
Miệng thảo luận chút kinh sợ, cũng không có cái dị dạng gì, có lẽ là Thông Thiên giáo chủ không biết? Hoặc là lão nhân gia hắn đại nhân có đại lượng, không ghi hận chính mình?
Dần dần, tâm Giang Lưu buông ra một chút.
- Đúng rồi, tất cả mọi người cho rằng người mặc U Ảnh Bào ta là đệ tử Thông Thiên giáo chủ? Cũng cho rằng Cao Dương là bị đệ tử Thông Thiên giáo chủ cướp đi sao? Ngay lúc này, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút.
Nguyên bản, trong lòng Giang Lưu nghĩ đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát hỏi dò Cao Dương hạ lạc, chỉ là, lấy thân phận chính mình, quá thu hút sự chú ý của người khác, cực kỳ không thích hợp.
Thế nhưng hiện tại, chính mình hình như có lý do đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát rồi?
Trong lòng hơi động một chút, Giang Lưu xoay đầu lại, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, ngươi tìm cớ, nhanh đi Thiên Đình một chuyến, đi nhanh về nhanh!
- A? Đi Thiên Đình? Đi Thiên Đình làm gì?
Nghe vậy, Tôn Ngộ Không hơi sững sờ, hỏi.
- Ngươi đừng nói nhiều như vậy, cứ đi là được rồi, đi Thiên Đình một vòng, cùng vài người quen chào hỏi một chút, tiếp đó trở về!
Cũng không có ý tứ giải thích nhiều như vậy, Giang Lưu vội vàng mở miệng nói với Tôn Ngộ Không.
- Tốt a, lão Tôn ta đi vậy!
Xem bộ dáng Giang Lưu cấp thiết, Tôn Ngộ Không cũng không tiếp tục hỏi tới, nhẹ gật đầu, một Cân Đẩu Vân lật lên, trong nháy mắt tiêu thất tại bên bầu trời rồi.
Lấy tốc độ Tôn Ngộ Không, đi Thiên Đình tự nhiên là rất nhanh, thời gian một cái chớp mắt, Tôn Ngộ Không liền đi tới Nam Thiên Môn rồi.
- Gặp qua Đại Thánh, Đại Thánh gia ngươi không phải bảo vệ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh sao? Thế nào có thời gian đến Nam Thiên Môn chúng ta rồi?
Vài Thiên Binh Thiên Tướng trấn thủ Nam Thiên Môn nhìn thấy Tôn Ngộ Không tới, tự nhiên là không dám ngăn trở, mở miệng bắt chuyện qua.
- Lão Tôn ta rảnh đến nhàm chán, cho nên lên trời một chút, gặp vài lão bằng hữu a, ha ha ha, các ngươi cố gắng trông coi đi!
Trên mặt cười hì hì, Tôn Ngộ Không mở miệng nói ra.
Khi nói chuyện, trực tiếp hướng bên trong Nam Thiên Môn xông vào.
- Chờ một chút, Đại Thánh, ngươi hơi chú ý một chút, Vương Mẫu nương nương bị trọng thương, vào lúc này, Ngọc Đế đang nổi nóng!
- Biết rõ biết rõ, lão Tôn ta cũng không phải người ưa thích gây phiền toái.
Tôn Ngộ Không phất phất tay, thân hình rất nhanh biến mất, đồng thời, thanh âm hắn xa xa truyền tới.
- Ách, Tôn Đại Thánh lúc nào cũng biết nói chuyện cười rồi? Chỉ là, cái trò đùa này không dể cười tí nào!
Nghe Tôn Ngộ Không nói mình không phải người ưa thích gây phiền toái, vài Thiên Binh Thiên Tướng trấn thủ Nam Thiên Môn, mỗi người lắc đầu.
Sư phụ có nói để cho mình đi nhanh về nhanh, bộ dáng hình như rất nóng lòng, cho nên, Tôn Ngộ Không cũng không có ý tứ chờ lâu trong Thiên Đình.
Tìm được Na Tra, Khuê Mộc Lang, còn có Thái Bạch Kim Tinh lung lay một vòng, tồn tại của mình nói cho bọn hắn mình đến xong, Tôn Ngộ Không rất nhanh xoay người lại.
Chỉ là, đối với bộ dáng Tôn Ngộ Không đến cũng vội vàng này, đi cũng vội vàng, không ít người âm thầm lắc đầu.
Cái con khỉ này, lại đang làm cái gì sao? Cố ý chạy tới, chào hỏi liền đi?
Lắc đầu, những người này đối sự tình Tôn Ngộ Không, cũng không có suy nghĩ sâu xa, không để ý đến hắn nữa.
Gần đây, sự tình trọng yếu nhất, đương nhiên là sự tình đệ tử chân truyền Thông Thiên giáo chủ.
Cầm Tuyệt Tiên Kiếm trong tay, đệ tử Thông Thiên giáo chủ làm việc cũng phi thường tàn nhẫn, hoàn toàn không rõ hắn tại sao muốn giết Bảo Sinh Phật, thậm chí cả Vương Mẫu nương nương cũng phải giết? Cái này giết chóc quen tay a.
Cũng không biết người xui xẻo kế tiếp sẽ là ai?
Tu vi Chuẩn Thánh không đáng sợ, Tuyệt Tiên Kiếm cũng không đáng sợ! Chân chính đáng sợ là hoàn toàn không rõ đối phương tại sao muốn giết người, cũng hoàn toàn nghĩ không ra động cơ.
Đây mới là sự tình để cho người ta cảm thấy đáng sợ.
- Sư phụ, lão Tôn ta trở về rồi!
Giang Lưu cùng bọn người Trư Bát Giới đều tại phàm trần lẳng lặng chờ đợi, chờ trong chốc lát xong, Tôn Ngộ Không lật nhào, từ giữa không trung hạ xuống, đi tới trước mặt Giang Lưu nói ra.
- Tốt, biết rõ rồi!
Nhìn xem Tôn Ngộ Không trở về, Giang Lưu sớm đã có chút đợi không kịp, lập tức khởi hành, thân hình trực tiếp chìm xuống dưới, rơi xuống U Minh Địa Phủ, đi hướng Địa Tạng Động Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tình huống như thế nào? Có ý tứ gì? Gãi đầu một cái, xem bộ dáng Giang Lưu vội vàng rời đi, Tôn Ngộ Không cảm thấy ngơ ngác.
- Được, Hầu ca, đừng suy nghĩ, trí tuệ sư phụ, không phải chúng ta có thể ước đoán, hắn làm như thế, tất nhiên có thâm ý chính mình, chúng ta chỉ cần nhìn cho thật kỹ liền được rồi!
Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không ngơ ngác, Trư Bát Giới bên cạnh mở miệng nói ra.
Cứ nhìn bộ dáng Trư Bát Giới, vào lúc này đang nằm ở một bên trên đồng cỏ, trong tay bưng lấy Luyến Ái Bảo Giám của mình đang cẩn thận nghiên cứu.
- Nếu ta là ngươi, có thời gian này, còn không bằng lão Trư ta nghiên cứu Luyến Ái Bảo Giám một chút!
- Ngốc tử, ngươi mỗi ngày bưng lấy một bản gọi là Luyến Ái Bảo Giám kia, nghiên cứu đến nghiên cứu đi, ngươi nghiên cứu ra cái gì rồi?
Xem bộ dáng Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không chạy được tới, tức giận hỏi.
- Ta cảm thấy mình đã được đến ba điểm chân truyền của sư phụ, mỗi lần nhìn một chút, đều cảm thấy có chỗ đạt được a!
Khép lại Luyến Ái Bảo Giám chính mình, trên mặt Trư Bát Giới mang ý cười nói ra.
- Thôi đi, có chỗ đạt được? Ba điểm chân truyền? Vậy tại sao lão Tôn ta thế nào cũng không thấy ngươi bị rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh?
Tức giận nhếch miệng, Tôn Ngộ Không không chút khách khí nói ra.
- Hầu ca, ngươi vậy liền không hiểu, muốn đạt đến tình trạng này, tối thiểu phải lấy được bảy tám phần chân truyền của sư phụ mới được, quên đi, ngươi cái con khỉ này, nói với ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu!
Lắc đầu, Trư Bát Giới không có cùng Tôn Ngộ Không nghiên cứu thảo luận những ý tứ này nữa.
Hầu tử trực nam, hoàn toàn không có cộng đồng chủ đề với hắn a.
- Nha? Ngốc tử, ngươi gần đây thật là càng ngày càng bành trướng a, ý ngươi là, trí tuệ lão Tôn ta kém con lợn ngươi?
Lời này, Tôn Ngộ Không liền không thích nghe rồi.
- Hầu ca, chính ngươi ngẫm lại xem, ngươi bây giờ có phải độc thân cẩu hay không, ách, không đúng, độc thân khỉ mới đúng? Xem bộ dáng Tôn Ngộ Không không phục, Trư Bát Giới mở miệng hỏi Tôn Ngộ Không.
- Chuyện này...
Ngữ khí hơi chậm lại, chợt Tôn Ngộ Không khoát tay áo, nói:
- Đó là bởi vì lão Tôn ta không thích những tình tình ái ái này, lãng phí thời gian!
- Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, ngươi bây giờ là độc thân khỉ, lão Trư ta thì sao? Ít nhất còn có Chu Chu đúng không?
Trên mặt Trư Bát Giới mang nụ cười, đắc ý nói ra.
Ở phương diện này, toàn bộ hành trình chính mình nghiền ép hầu tử.
- Nhị sư huynh, ngươi nói câu này liền không đúng!
Chỉ là, vào lúc này, Sa Ngộ Tịnh bên cạnh, yếu ớt đến một câu, nói:
- Ta cảm thấy Đại sư huynh hình như mới được mấy phần chân truyền của sư phụ!
- Nhị sư huynh, ngươi ngẫm lại xem a, một đường đi qua, ngươi xum xoe bao nhiêu nữ yêu mỹ lệ? Thế nhưng nhân gia đều không để ý ngươi!
- Ngươi lại nhìn Hầu ca, Tử Hà tiên tử đối với hắn tình căn thâm chủng, đây là mọi người chúng ta đều nhìn ở trong mắt, nhưng hết lần này tới lần khác Đại sư huynh lại cũng không để ý, đây không phải nhận được sư phụ chân truyền thì là cái gì?
- Sa sư đệ, ngươi im miệng, không ai coi ngươi là câm!
...
Vài đệ tử, trong lúc rảnh rỗi cãi nhau, chuyện này tự nhiên Giang Lưu không biết.
Vào lúc này, thân hình Giang Lưu, đã cấp tốc hướng U Minh Địa Phủ rơi xuống, tiếp đó, hướng thẳng đến Địa Tạng Động chạy tới.
- Huyền Trang Pháp Sư, tạm thời dừng bước!
Nơi cửa Địa Tạng Động, Sa Di tọa hạ Địa Tạng Vương Bồ Tát, vẫn như cũ như thường ngày vậy, ngăn cản đường Giang Lưu đi.