Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 98: Suy Đoán Điều Kiện Phát Động Nhiệm Vụ

Chương 98: Suy Đoán Điều Kiện Phát Động Nhiệm Vụ
Lão giả còng lưng đứng ở cửa thôn một mực đang ngóng trông, nhìn thấy Giang Lưu cùng Tôn Ngộ Không hai người đến gần, bước chân tập tễnh vội vàng tiến lên đón.
Chỉ là, nhìn nhìn một hồi chỉ có Giang Lưu cùng Tôn Ngộ Không hai người, trên mặt lão giả nguyên bản có chút nụ cười mừng rỡ chậm rãi thu liễm.
- Thánh Tăng, chỉ có ngươi trở về sao? Người bên trong làng của chúng ta đâu hết rồi?
Chờ mong bên trong ánh mắt Lão giả chợt ảm đạm đi rất nhiều nhưng vẫn cố hỏi, phảng phất như nắm chặt một cọng cỏ cứu mạng trong tuyệt vọng.
Giang Lưu có chút không dám nhìn hắn, hơi hơi quay đầu đi, nhưng vẫn thật lòng nói.
- Lúc chúng ta đi đến nơi, tất cả người bị bắt cũng đã bị ngộ hại.
- Tất cả mọi người đều chết hết sao? Tất cả mọi người đều đã chết rồi?
Nghe được lời Giang Lưu nói, lão giả có chút thất hồn lạc phách, thấp giọng nỉ non.
- Nếu tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ còn lại ta một lão đầu tử, ta sống còn có ý tứ gì nữa. . .
Mất hết can đảm, lão giả đột nhiên bi thiết một tiếng, hoàn toàn mất đi tín niệm sống sót, đồng thời, đầu hung hăng đâm hướng một cây đại thụ phía bên cạnh.
Động tác lão giả này đột nhiên, để cho Giang Lưu giật nảy mình, muốn kéo ở hắn cũng đã không kịp.
Bất quá, trải qua rất nhiều cuộc chiến, năng lực tùy cơ ứng biến của Giang Lưu vẫn rất nhanh, hơi nhấc ngón tay, điểm về phía lão giả gần đâm vào đại thụ.
Kim Cương Chú.
Lực lượng Kim Cương Kỳ dị gia trì trên người lão giả, có thể miễn trừ tổn thương kế tiếp 80% để cho hắn không đến nỗi chết
Đầu đâm vào trên đại thụ, lão giả đứng không vững, ngã nhào trên đất, chỉ là sờ lên đầu mình, nổi lên cục u rất to thế nhưng ngay cả da đều không bị rách đi tí nào.
- Lão gia gia, ngươi hà tất phải như vậy?
Giang Lưu đi nhanh hai bước dìu lão giả lên, mở miệng nói.
- Ta hiện tại chính là lão đầu tử mẹ goá con côi, lẻ loi trơ trọi một người, làm sao có thể sống nổi, còn không bằng đâm chết, trên đường hoàng tuyền có lẽ còn có thể đuổi theo được bước chân bọn hắn. . .
Lão giả bi thiết khóc đến oa oa như con nít làm cho trong lòng người không đành lòng.
Lời nói này để cho Giang Lưu không phản bác được.
Xác thực, lão giả này một thân một mình sinh hoạt quả thật phi thường khó khăn, thời điểm tuổi đã cao này chính là cần người chiếu cố.
- Lão gia gia, ngươi, đã không còn thân thích sao?
Nghĩ nghĩ, Giang Lưu mở miệng hỏi.
Nghe được Giang Lưu hỏi dò, lão giả chậm rãi ngừng khóc, nhưng lắc đầu như cũ:
- Có thì có, ta còn có một đứa con gái, lấy chồng ở xa tại Ô Thành, chỉ là, nơi đây cách Ô Thành có hơn ba trăm dặm, ta một thân một mình, làm sao có thể đi xa được như vậy. . ..
- Ô Thành? Hơn ba trăm dặm sao? Tại vị trí nào?
Nghe lão giả nói còn có thân thích cuối cùng, Giang Lưu hỏi lại.
- Ô Thành ở hướng đông nam của Tiểu Điền Thôn
Lão giả đáp.
- Hướng đông nam của Tiểu Điền Thôn?
Nghe được lão giả nói, ánh mắt Giang Lưu lại hơi hơi sáng lên.
- Sư phụ, ngươi không phải muốn hộ tống lão nhân này đi Ô Thành đó chứ?
Thấy sắc mặt Giang Lưu tựa hồ có chút không thích hợp, Tôn Ngộ Không nhịn không được mở miệng nói.
- Bọn ta đi Tây Thiên thỉnh kinh, một đường tây hành, nếu như Ô Thành kia ở hướng tây mà nói, ngược lại cũng tiện đường, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại đi về phía đông nam, chúng ta phải đi đường vòng.
- Đường vòng . . .
Đáy mắt Giang Lưu hiện lên một vệt ý cười, chỉ là, trên mặt lại một bộ thần sắc trách trời thương dân, ngôn từ nghĩa chính.
- Ngộ Không, tục ngữ nói cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, mặc dù lần này đi Ô Thành phải đi đường vòng, nhưng cái gọi là cứu người liền phải làm đến cùng, đi thêm một phần đường, lại có thể cứu một mạng người, không đáng sao?
- Sư phụ, ngươi thật đúng là người tốt!!
Thấy dáng dấp Giang Lưu lần này, hiển nhiên không thể thương lượng, Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ liếc mắt.
- Ngộ Không, sau này ngàn vạn lần đừng có nói ta là người tốt, tại quê quán của vi sư, người nào nhận được câu nói này thì mới là người xui xẻo, đây là mắng chửi người đó…
Giang Lưu lộ ra dáng dấp thật thà dạy bảo Tôn Ngộ Không.
- Thật là khéo nha, Hoa Quả Sơn bọn ta cũng có ý tứ này.
- Hầu tử, thật dễ nói chuyện. . ..
Cãi nhau vài câu như thường ngày, sau đó Giang Lưu không để ý đến Tôn Ngộ Không nữa, xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người lão giả, nói.
- Lão gia gia, lần này đi Ô Thành mặc dù hơn ba trăm dặm, thế nhưng sư đồ bần tăng nguyện ý hộ tống ngươi đi, thế nào?.
- A? Thánh Tăng, như vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ hành trình của ngươi sao? Lão hủ, lão hủ không dám nhận. . .
Nghe Giang Lưu thế mà nguyện ý đi thêm một vòng lớn đưa mình tới Ô Thành, lão giả thụ sủng nhược kinh không dám nhận.
- Không sao, cứ quyết định như vậy, lão gia gia, ngươi còn có cái gì thu thập không? Nếu như không có, bây giờ chúng ta liền lên đường đi
Khoát tay áo, Giang Lưu hoàn toàn không cho lão giả cơ hội cự tuyệt.
- Chuyện này. . .
Lão giả kinh ngạc nhìn Giang Lưu, có chút mộng bức, xem dáng dấp, tựa hồ Thánh Tăng còn vội vã không nhịn nổi hơn cả mình?
Người không biết, còn cho rằng hắn thích đi một vòng xa thêm cho vui.
- Như thế, lão hủ đa tạ Thánh Tăng, đại ân đại đức, vĩnh viễn không dám quên,
Trầm mặc trong chốc lát, cơ hồ bất đắc dĩ bị Giang Lưu hộ tống đi đến Ô Thành, lão giả cảm động đến rơi nước mắt nói, chỉ cảm thấy người này không hổ là Đại Đường Thánh Tăng, đại từ đại bi như Bồ Tát.
Nhắc nhở: Phát động nhiệm vụ Hộ tống, nhiệm vụ thành công đưa lão giả Tiểu Điền Thôn hộ tống đến Ô Thành, hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng điểm kinh nghiệm 7000, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt: Không.
Đúng vào lúc này, trò chơi hệ thống nhắc nhở lại đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho Giang Lưu nao nao, lại phát động nhiệm vụ?
Trước đó mình nói đi Hồi Phong Sơn hỗ trợ điều tra thôn dân Tiểu Điền Thôn phải chăng còn sống sót, hệ thống cho mình một cái nhiệm vụ đi Hồi Phong Sơn trừ yêu cứu người, bây giờ nói muốn hộ tống lão giả đi Ô Thành, hệ thống liền cho mình một nhiệm vụ hộ tống?
Hai nhiệm vụ đều phù hợp việc mình đang muốn làm, phảng phất như hệ thống kiếm cớ giao nhiệm vụ cho mình vậy?
Là trùng hợp sao? Tựa hồ hai nhiệm vụ đều là thời điểm ta quyết định muốn đi làm cái gì, hệ thống liền ban bố nhiệm vụ giống như vậy? Đây hẳn là mấu chốt phát động nhiệm vụ của hệ thống sao? Kết hợp tình huống hai nhân vật rồi phát động, trong lòng Giang Lưu đã có suy đoán đại khái.
Đã có suy đoán, vậy dĩ nhiên phải thí nghiệm một chút.
- Ngộ Không, nhìn thấy hòn đá to lớn phía trước kia không? Vi sư phải đánh nát nó!.
Phía trước cây này, tại sao lại có tảng đá to như vậy, lỡ người ta đụng trúng thì sao bây giờ? Ta đến đánh nát nó mới được.
. ..
Tôn Ngộ Không cùng lão giả bên cạnh thấy Giang Lưu kỳ kỳ quái quái phát ra một câu nói này, hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút quái dị.
- Cái kia, Huyền Trang Thánh Tăng hắn vẫn luôn như vậy sao?
Lão giả trầm mặc trong chốc lát, hỏi khẽ với Tôn Ngộ Không, lúc nói chuyện còn chỉ chỉ đầu óc của mình.
- Không sai, đúng là như thế…
TÔN Ngộ Không trọng trọng gật đầu.
Miệng nói chuyện khoa trương, cố ý lớn tiếng nói ra mình muốn làm cái gì, thế nhưng, liên tiếp nói mấy câu, hệ thống nhắc nhở một điểm phản ứng cũng không có, trong lòng Giang Lưu âm thầm kinh ngạc, bởi vì những chuyện này quá nhỏ? Việc vặt mà thôi không thể hình thành nhiệm vụ?
Hay bởi vì trước đó phát động hai nhiệm vụ, đều là quyết định trợ giúp người khác? Hiện tại sự tình phải làm không có hình thành trợ giúp đối với người khác?
Vừa nghĩ đến đây, Giang Lưu nhìn về phía lão giả bên cạnh, hỏi.
- Lão gia gia, miệng ngươi khát hay không? Bần tăng tìm một bát nước đến cho ngươi uống.
Nghe Giang Lưu nói, lão giả phản xạ lui về sau hai bước:
- Không cần, Thánh Tăng, lão hủ không khát.
- Không, ngươi khát! .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất