Chương 8
Hôm đó, tôi vừa tan làm, liền nhận được điện thoại của Tiết Phương Phương.
Cô ta mời tôi đến nhà cô ta ăn cơm.
Nhưng tôi đã có hẹn với đồng nghiệp từ trước, nên tôi nói với cô ta là để hôm khác, hôm nay tôi không đi được.
Thế nhưng Tiết Phương Phương lại rõ ràng căng thẳng, không ngừng nói: "Chị, chị vẫn chưa tha thứ cho em sao, em biết mà, trước đây em quá đáng quá. Nếu chị không đến ăn cơm, em cũng không ăn!"
Trong lòng tôi nghi hoặc, Tiết Phương Phương đang diễn trò gì vậy?
"Chị, chị thật sự không chịu tha thứ cho em sao? Em đi cầu xin bố mẹ khuyên chị đó!"
Tôi vô cùng cạn lời, thực sự không muốn Tiết Phương Phương lại đi quấy rầy bố mẹ tôi.
Hai ông bà gần đây đã tham gia một đội nhảy ở khu phố, bây giờ cứ ăn cơm xong là đi tập nhảy, nói là để tham gia một cuộc thi gì đó.
Đội thắng còn có thể nhận được mấy trăm tệ tiền thưởng.
Bố mẹ tôi bây giờ rất hăng hái.
"Được rồi, tôi sẽ qua ăn vài miếng, nhưng tôi có việc sau đó, ăn xong sẽ đi ngay đấy."
"Được, Tô Thanh Ngọc, em đợi chị."
Không biết có phải tôi nhạy cảm quá không, tôi luôn cảm thấy câu nói này của Tiết Phương Phương mang theo chút nghiến răng ken két.
Bước vào nhà Tiết Phương Phương, trong nhà chỉ có Tiết Phương Phương và anh trai cô ta, Tiết Bình Quý.
Tôi và Tiết Bình Quý đã gặp nhau vài lần.
Nhưng anh ta để lại ấn tượng không tốt cho tôi.
Không chỉ có vẻ mặt gian xảo, mà ánh mắt anh ta nhìn người khác cứ như đang nhìn con mồi vậy.
Khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
"Tô Minh Lượng không có nhà sao?"
Tiết Phương Phương cười cười: "Đúng vậy, chị, Tô Minh Lượng vừa nhận được điện thoại, nói là công việc có chút vấn đề, ông chủ gọi anh ấy đi tăng ca rồi."
"Chị, đây là anh trai em Tiết Bình Quý, hai người đã gặp nhau rồi."
Tôi lịch sự gật đầu với Tiết Bình Quý.
"Nếu Tô Minh Lượng không có nhà, vậy thì tôi sẽ đến lần sau, cô và anh cô cứ ăn cơm, nói chuyện đi."
Thấy tôi định đi, Tiết Phương Phương vội vàng chặn trước mặt tôi: "Đừng mà, chị, đã đến rồi thì cùng ăn bữa cơm đi, đừng lãng phí nhiều món ăn như vậy."
Tôi nhìn, trên bàn quả thực có khá nhiều món.
Cũng không tiện từ chối, đành ngồi xuống.
Thấy tôi ngồi xuống, Tiết Phương Phương quay người từ trong bếp lấy ra một cốc nước: "Chị, chị uống chút nước cho đỡ khát."
Tôi theo bản năng muốn đưa tay ra nhận, nhưng điện thoại của tôi lại vừa đúng lúc reo lên, không cẩn thận làm trượt tay.
Chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan.
Nước cũng bắn tung tóe khắp sàn.
Tôi vừa định xin lỗi, Tiết Phương Phương đã hét lên: "Tô Thanh Ngọc, chị dám làm đổ nước ư?! Tại sao chị không đỡ lấy nó?"
Tiết Phương Phương mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn tôi.
"Xin lỗi, cốc vỡ rồi, tôi sẽ đền cho cô một cái khác nhé?"
Tôi thực sự không hiểu nổi, chỉ là một cái cốc thôi mà, Tiết Phương Phương có cần phải tức giận đến vậy không?
Tiết Phương Phương không thèm để ý đến tôi, trực tiếp nhìn sang Tiết Bình Quý.
Tiết Bình Quý vẻ mặt âm trầm gật đầu.
Tiết Phương Phương nhìn tôi đột nhiên cười lớn: "Tô Thanh Ngọc, vốn dĩ tôi muốn để chị dễ chịu một chút. Ngủ say rồi mới lên giường với anh trai tôi."
"Bây giờ… chị làm đổ nước có thuốc ngủ rồi, vậy thì anh trai tôi chỉ có thể dùng sức mạnh thôi."
Tiết Bình Quý "hề hề" cười với tôi, để lộ hai chiếc răng vàng ố: "Tuy em gái tôi nói cô ba mươi tuổi rồi, hơi già một chút, nhưng tôi thấy cô vẫn có chút nhan sắc. Sau này theo tôi phải đối xử tốt với em gái tôi, nếu không cô sẽ không được yên đâu."
Lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra Tiết Phương Phương và Tiết Bình Quý đã bỏ thuốc vào nước cho tôi.
Tiết Bình Quý muốn lên giường với tôi!
Tôi vội vàng quay người muốn chạy trốn, nhưng bị Tiết Bình Quý túm chặt tóc.
Kéo ngược lại.
"Con đĩ này, mày còn muốn chạy à? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đã đến rồi thì đừng hòng ra ngoài!"
Tiết Bình Quý còn ghé sát vào người tôi ngửi một cái, liếm môi: "Thơm thật, ông đây không nhịn được nữa rồi!"
Nói xong, anh ta liền định sờ soạng.