Chương 2:
Khi tỉnh dậy, tôi đã được thay đồ ngủ, tẩy trang sạch sẽ, thoải mái nằm trên chiếc giường lớn ở nhà.
Bên cạnh điện thoại có thêm vài tin nhắn chưa đọc.
Một tin là của Trần Mặc, “Em ở đâu?”
Những tin còn lại đều là của lớp trưởng, “Tô Nghiên, xin lỗi nhé, hôm qua tôi uống say quá quên cậu ở KTV rồi, mãi đến nửa đêm Trần Mặc gọi điện hỏi địa chỉ tôi mới nhớ ra cậu”.
“Cậu về nhà an toàn rồi chứ?”
Hôm qua về nhà kiểu gì nhỉ, hình như say đến mức mất trí nhớ rồi.
Tôi có chút bực bội gãi gãi tóc, đi ra khỏi phòng, Trần Mặc đã làm xong bữa sáng, ngồi thẳng thớm trên ghế sofa xem phim truyện tình cảm nông thôn.
Tôi nhiệt tình lại gần, “Tiểu Mặc, hôm qua là anh đưa em về à?”
“Ừ”.
“Là anh giúp em tẩy trang, thay đồ ngủ?”
“Ừ”.
“Hôm qua em có làm gì quá đáng không?”
“Em đòi làm mì tương đen”.
Nghe thấy mì tương đen, tôi hoàn toàn nổi điên, “Trần Mặc, lúc em theo đuổi anh, lúc đó anh rốt cuộc có ăn mì tương đen em làm cho anh không?”
“Có ăn”.
“Có ngon không?”
“Hơi mặn”.
Tôi có chút thất vọng ngồi xuống bên cạnh anh ấy, “Lần nào cũng mặn à?”
“Không phải lần nào cũng mặn”. Trần Mặc quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói, “Lần áp chót không mặn, em bỏ đường thành muối rồi”.
“Trần Mặc!!!”