Em Là Tô Nghiên, Không Phải Tô Thanh Nghiên

Chương 3:

Chương 3:
Đếm ngược 20 ngày đến đám cưới.
Tôi vô tình gặp vị hôn phu của mình và mối tình đầu của anh ấy ở cửa tiệm cà phê, trai tài gái sắc, thật là đẹp mắt.
Tôi hùng hổ tiến lên, nhưng rồi lại quay người trốn vào một góc khuất gần đó, thất sách, hôm nay không trang điểm, không hợp để gặp tình địch.
Tôi dựa vào tường với một tư thế có phần lén lút, vì từ góc này vừa vặn có thể nhìn thấy chính diện Tô Thanh Nghiên, quả không hổ danh là hoa khôi trường, bao nhiêu năm trôi qua, thời gian không để lại một dấu vết nào trên khuôn mặt cô ấy, trong mỗi cử chỉ, nụ cười, còn có vài phần quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Giữa Tô Nghiên và Tô Thanh Nghiên, không chỉ là một chữ khác biệt.
Tôi đưa tay sờ mái tóc tổ quạ của mình, đột nhiên có chút thất vọng, quả nhiên đồ nhái có bắt chước thế nào cũng không thể bằng hàng thật.
Năm đó để theo đuổi Trần Mặc, tôi đã cố gắng bắt chước Tô Thanh Nghiên, giảm cân, nuôi tóc dài, mua một tủ váy trắng, ngay cả nói chuyện cũng học theo cách nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ. May mắn là bản thân tôi cũng không tệ, học một thời gian cũng có được danh hiệu hoa khôi khoa.
Mãi đến hai năm nay, chuyện của tôi và Trần Mặc đã đâu vào đó, mới bắt đầu lộ nguyên hình.
Tôi nghĩ một lát, vẫn gửi cho Trần Mặc một tin nhắn, “Tiểu Mặc, anh đang làm gì đó?”
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời, “Gặp một bệnh nhân”.
Tôi đột nhiên cảm thấy càng thêm thất vọng.
Trở lại công ty.
Sinh viên mới đến đang bận rộn đi lại giữa các bàn làm việc.
Trước đây không để ý, cậu nhóc này trông cũng khá thanh tú.
“Tiểu Chu”.
“Dạ! Sư phụ!”
Sinh viên đại học quả nhiên tràn đầy sức sống, tôi nở nụ cười lén lút, “Sư phụ bình thường đối xử với cậu thế nào?”
“Sư phụ rất quan tâm tôi”. Cậu bé gãi gãi sau gáy cười ngây ngô.
“Cho cậu một cơ hội để cảm ơn sư phụ, tối nay đưa sư phụ về nhà đi”.
“À, nhưng sư phụ ơi, tối nay tôi phải tăng ca…”
“Không sao”. Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, “Sư phụ tăng ca cùng cậu”.
“Nhưng mà……”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ thế nhé”. Khuôn mặt trẻ trung biết bao, thật thích hợp để kích thích Trần Mặc.
Đợi Tiểu Chu làm xong việc, kim đồng hồ đã chỉ qua số 10, cậu ấy nhìn tôi đang gà gật ngủ, có chút ngại ngùng, “Sư phụ, tôi đưa sư phụ về nhé”.
“Ừm, vất vả cho cậu rồi”. Tôi vươn vai, về giờ này, vừa khéo có thể gặp Trần Mặc đang đổ rác.
Xe chạy êm ru, tôi vô tình ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại, Trần Mặc đã đứng ngoài xe, kéo tôi ra khỏi ghế phụ lái.
Tôi mặc kệ vẻ mặt âm u của Trần Mặc, ngọt ngào mỉm cười với Tiểu Chu, “Tiểu Chu, lái xe từ từ thôi nhé, cẩn thận trên đường nha~”
Rồi tự mình đi về nhà.
“Tô Nghiên, sao về nhà muộn vậy?”
Tôi không nhìn anh ấy, “Tăng ca mà”.
“Em không bao giờ tăng ca mà”.
Tôi quay đầu lại, khiêu khích nhìn anh ấy, “Anh làm gì vậy, ghen à?”
Ánh mắt Trần Mặc sâu hơn, ghì chặt đầu tôi, đôi môi hơi lạnh lướt vào, tôi cắn mạnh lại một miếng, bướng bỉnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ấy.
Lần này là lần đầu tiên tôi từ chối nụ hôn của Trần Mặc, có lẽ thật sự đã chọc giận anh ấy, anh ấy mặc kệ sự giãy giụa của tôi, bế tôi một mạch đi vào, ném tôi lên giường.
Tôi vừa định đứng dậy mắng mỏ, thì thấy người đàn ông đã cởi áo sơ mi, lộ ra tám múi bụng.
Thôi vậy, chẳng phải chỉ là uống cà phê thôi sao. Anh ấy là Trần Mặc mà, hơn nữa anh ấy có tám múi bụng lận mà.
Đến đây.
Đàn ông 30 tuổi như hổ, Trần Mặc hành hạ tôi đến nửa đêm, tôi nhịn buồn ngủ hỏi, “Trần Mặc, anh thích Tô Thanh Nghiên ở điểm gì?”
Người đàn ông không suy nghĩ, “Anh không thích cô ấy”.
“Trước đây, em nói là trước đây”.
“Xinh đẹp”.
“Thế còn em? Anh thích em ở điểm gì?” Tôi quay người lại nghiêm túc nhìn anh ấy.
“Đều thích”.
“Cụ thể!”
Trần Mặc đưa tay muốn ôm tôi, bị tôi gạt ra, “Không nói cụ thể thì không được ôm!”
Trần Mặc luôn có tật mất ngủ, sau khi ở bên tôi, mỗi ngày anh ấy phải ôm tôi mới ngủ được, đây cũng là lý do tại sao chúng tôi cãi nhau bao nhiêu năm không bao giờ giận dỗi qua đêm, anh ấy muốn ngủ thì không thể thiếu tôi.
“Thích em ngày nào cũng cãi nhau với chó hoang trong trường nhưng vẫn kiên trì cho nó ăn, thích em rõ ràng không phải thục nữ nhưng lại cố tình giả bộ thục nữ vụng về, thích em gặp chuyện gì cũng luôn lạc quan, còn nhiều nữa, có cần nói hết không?”
“Ừ”.
“Thích em cùng anh xem phim truyện tình cảm nông thôn, thích em khi anh ốm nấu cháo cháy cho anh, thích em…”
“Vậy em và Tô Thanh Nghiên ai xinh đẹp hơn?” Tôi ngắt lời anh ấy, mong đợi thò đầu ra khỏi chăn.
Trần Mặc suy nghĩ rất nghiêm túc một lát, “Cô ấy xinh hơn một chút”.
“Trần Mặc! Anh đừng ngủ nữa!”
“……”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất