Chương 45:
Lâm Tư An muốn nói rồi lại thôi, há miệng, sau một lát lại lựa chọn trầm mặc. Với phản ứng giấu đầu hở đuôi như vậy, Sở Tinh Lam làm sao có thể không nhìn ra sự khác thường?
"Tỷ tỷ ngay cả với ta cũng không chịu nói, là không tin ta sao?"
"Cũng không phải như thế!" Khuôn mặt Lâm Tư An đầy vẻ u sầu, do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.
"Chỉ là... việc này không liên quan đến biến cố hôm nay."
Thấy vẻ mặt nàng quả thật khó xử, Sở Tinh Lam do dự một lát rồi quyết định không hỏi nữa.
Hai người im lặng, cùng nhau vai kề vai đi xuyên qua cung đạo từ Tây Hoa môn ra ngoài, xe ngựa của hai phủ đều đang đợi sẵn ở ngoài cửa cung. Ngay khi sắp sửa chia tay, Lâm Tư An đột nhiên kéo tay Sở Tinh Lam lại.
Sở Tinh Lam thoáng chút ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nàng. Cuối cùng thì Lâm Tư An cũng không giấu được tâm sự, thần sắc lo lắng nhỏ giọng nói: "Việc này ta chỉ nói cho một mình ngươi, ngươi có thể nói với Tạ đại nhân, nhưng nhất định đừng để lộ ra ngoài!"
Sở Tinh Lam gật đầu đáp ứng: "Được."
Lâm Tư An cẩn thận quan sát bốn phía, thấy không có ai khác, lúc này mới dám nói ra tâm sự: "Ta nghe Lương tiên sinh và vương gia nói, thất đệ thể yếu không chỉ vì bẩm sinh đã yếu ớt."
Trong lòng Sở Tinh Lam giật mình, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút nào, hỏi: "Vậy là vì sao?"
Sắc mặt Lâm Tư An ngưng trọng, giọng nói còn khẩn trương hơn vừa rồi: "Lương tiên sinh nói, thất đệ trường kỳ dùng Hoán Thần Tán, ít nhất đã hơn mười năm."
Hơn mười năm, chẳng phải là từ nhỏ đã dùng?
"Hoán Thần Tán... là cái gì?"
"Lương tiên sinh không nói rõ, nhưng nghe tên đã biết là thứ hại người."
Sắc mặt Sở Tinh Lam khẽ biến, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Ai lại rảnh rỗi mà tự mình dùng thứ này? Chắc chắn Thất hoàng tử bị người hạ độc thủ, mà đã hại là hại hơn mười năm. Nhưng bình thường đại phu đều có thể chẩn ra, Thái Y viện thường xuyên bắt mạch cho Thất hoàng tử, sao chưa từng nói gì?
Nghĩ sơ qua, Sở Tinh Lam đã có câu trả lời trong lòng.
*
Thiên thu yến biến thành Hồng Môn yến, trên danh nghĩa có hai vị hoàng tử liên lụy trong đó, ngấm ngầm không biết còn bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu mà người ta không nhận ra. Việc này khiến Thái hậu vô cùng bất mãn, càng làm hoàng đế giận dữ.
Tạ Yểu xử lý tàn cuộc, sai người truy bắt Gia Vân Hiên đã bỏ trốn, lại thức đêm thẩm vấn Ôn Lương. Đến khi hắn trở về phủ đệ thì chân trời đã ló dạng.
Vừa vào cửa, hắn đã thấy đình viện trong phủ đèn đuốc sáng trưng, trong mắt không khỏi có chút kinh ngạc.
"Phu nhân còn chưa ngủ?"
Ngọc Linh canh giữ ngoài cửa phòng ngủ cả đêm, lúc này đang buồn ngủ ríu, nghe Tạ Yểu trở về, vội vàng tỉnh táo lại đáp: "Hồi bẩm đại nhân, phu nhân vẫn chưa ngủ."
Tạ Yểu gật đầu: "Ừ, ngươi lui xuống đi."
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng bước vào, vừa ngước mắt đã thấy Sở Tinh Lam mặc y phục đơn bạc tựa vào đầu giường, đôi mắt trong veo dường như đang suy tư điều gì.
"Sao nàng còn chưa ngủ?"
Sở Tinh Lam nghe thấy giọng hắn mới giật mình khỏi dòng suy nghĩ, nhìn người vừa đến, có chút mất tự nhiên nói: "Ta đang nghĩ ngợi vài chuyện nên không ngủ được."
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Tạ Yểu bước tới ngồi xuống mép giường.
Thấy hắn đến gần, Sở Tinh Lam theo bản năng nhích người, tạo ra một khoảng cách, rồi mới lên tiếng hỏi: "Chàng có nghe nói về Hoán Thần Tán chưa?"
"Hoán Thần Tán?"
"Ừ." Thấy vẻ mặt hắn hơi nghi hoặc, Sở Tinh Lam tiếp tục nói: "Hôm nay khi rời cung, ta thấy Lâm tỷ tỷ có vẻ mặt khác thường, nên đã hỏi nàng vài câu."
Tạ Yểu nhíu mày: "Thế nào?"
"Nàng nói, Lương tiên sinh khi bắt mạch cho Thất điện hạ đã phát hiện điện hạ dùng thứ đó trong một thời gian dài."
Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát, sắc mặt Tạ Yểu càng lúc càng ngưng trọng, Sở Tinh Lam cũng lộ vẻ ưu tư.
Nếu lời của Lương tiên sinh là thật, thì có nghĩa là có người đã âm thầm hạ độc Thất hoàng tử từ lâu, dù Thất hoàng tử không được sủng ái thì vẫn là hoàng tử, mưu hại hoàng tự... không phải là chuyện nhỏ.
Tạ Yểu có chút đau đầu, hắn còn chưa điều tra rõ Duyên An vương đang có chủ ý gì, giờ lại thêm một vụ mưu hại hoàng tự, năm nay mới là Văn Trì thứ 13, mà các hoàng tử đã vội vã đến vậy sao?
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: "Việc này ta sẽ báo lên thánh thượng."
"Không được!" Sở Tinh Lam mở to mắt, nắm lấy cổ tay hắn, vội nói: "Hôm nay Lâm tỷ tỷ đã dặn dò ta không được nói cho người khác biết, nếu chàng báo với thánh thượng thì chẳng phải ai cũng biết sao!"
Tạ Yểu im lặng giây lát, đột nhiên bật cười: "Vậy sao nàng lại chỉ nói cho ta biết?"
Sở Tinh Lam giải thích: "Tỷ tỷ nói: "Ngươi có thể nói với Tạ đại nhân, nhưng nhất định đừng để lộ ra ngoài!", nên ta mới dám nói với chàng."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tạ Yểu nhạt đi vài phần, hàng mi khẽ rũ xuống dường như che giấu một chút thất vọng.
Hóa ra hắn đã nghĩ nhiều.
Sau một hồi im lặng nữa, Tạ Yểu ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia tinh quang: "Vậy nàng có nghĩ tới, vì sao Tĩnh An vương phi chỉ bảo nàng nói cho ta biết không?"
Sở Tinh Lam bị hỏi, ngơ ngác lắc đầu.
"Có lẽ đây là kế hoạch của Tĩnh An vương, mục đích của họ là mượn lời nàng để ta biết chuyện này, rồi từ ta báo lên thánh thượng, truy tìm kẻ chủ mưu."
Nghe Tạ Yểu nói vậy, Sở Tinh Lam càng thêm hồ đồ.
"Hôm nay Lương tiên sinh bắt mạch khi bệ hạ đang ở đó, sao lúc ấy không nói, mà phải vòng vo để nàng đi báo?"
"Thái Y viện có rất nhiều thái y đã bắt mạch cho Thất hoàng tử nhiều năm như vậy mà chưa ai báo cáo, một đại phu bình thường bên cạnh Tĩnh An vương sao vừa bắt mạch đã biết? Chưa kể bệ hạ có tin hay không, dù có tin, việc Tĩnh An vương chủ động cho Lương tiên sinh bắt mạch, người ngoài khó tránh khỏi nghi ngờ động cơ của Tĩnh An vương." Nói đến đây, ánh mắt Tạ Yểu trở nên lạnh lùng hơn: "Hơn nữa, những chuyện bẩn thỉu trong hoàng thất, sao có thể để người ngoài biết được? Nếu việc này xuất phát từ miệng Lương tiên sinh, e rằng tính mạng hắn khó giữ."
"Chàng nói là..." Sở Tinh Lam mơ hồ đoán ra được kế hoạch của Tĩnh An vương, không khỏi rùng mình, giọng nói cũng mang theo chút do dự.
Tĩnh An vương muốn Tạ Yểu trở thành người lấy hạt dẻ trong lửa.
Nàng lo lắng nói: "Tĩnh An vương đã biết mượn lời người khác, chàng cần gì phải tự mình báo cáo? Đổi người khác cũng được mà."
"Vương gia đã để ý tới ta, sao ta có thể khiến người thất vọng?" Nói rồi, Tạ Yểu nhìn nàng với ánh mắt trấn an, rồi dịu dàng nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ không sao đâu."
Dứt lời, hắn thở dài một hơi, đứng dậy cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên giá gỗ, cúi người vén chăn lên giường. Sở Tinh Lam không ngờ hắn chuyển chủ đề nhanh như vậy, lập tức cảnh giác, né sát vào tường.
Thấy vậy, ánh mắt Tạ Yểu chợt tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, quay mặt ra ngoài, lưng đối diện với nàng.
"Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi đi."
*
Sau thiên thu yến của Thái hậu, Tạ Yểu lại bắt đầu bận rộn ngày đêm.
Hắn đã báo lên chuyện Thất hoàng tử dùng Hoán Thần Tán trong một thời gian dài, hoàng đế nghe xong tất nhiên là giận dữ, lập tức triệu một thái y thân tín nhất, sai người đó tự mình bắt mạch cho Thất hoàng tử, cuối cùng xác nhận là sự thật, có người mưu hại hoàng tự.
Theo lời thái y, trong Hoán Thần Tán có vài vị thảo dược không độc, chỉ làm tổn hại nguyên khí, không nguy hiểm đến tính mạng, không thể coi là độc dược. Nhưng với hoàng tử mà nói, việc mắc bệnh ốm yếu đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có cơ hội lên ngôi.
Nghĩ như vậy, kẻ chủ mưu có thể là hoàng tử, hoặc phi tần có con trai.
Hoàng đế lo Tạ Yểu là ngoại thần nên không giao vụ án Thất hoàng tử cho hắn điều tra, nhưng vụ việc trong thiên thu yến thì hắn không thể thoái thác.
Trời đã tối, Tạ Yểu vẫn đang thẩm vấn vài người bị tình nghi trong thiên thu yến hôm đó. Sở Tinh Lam chờ đợi trong phủ rất lâu, đợi đến khi đồ ăn trên bàn nguội lạnh hết cả, vẫn không thấy hắn trở về.
"Phu nhân dùng bữa trước đi, đại nhân e là không về sớm đâu." Ngọc Linh khuyên nhủ.
Sở Tinh Lam chống tay lên bàn, nâng cằm, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa: "Chờ thêm chút nữa đi, nếu chàng vẫn chưa về, thì bảo người ta gói đồ ăn lại rồi mang đến cho chàng."
Ngọc Linh bất đắc dĩ, đành dạ.
Đợi thêm một khắc nữa, trời đã tối hẳn, không đợi được Tạ Yểu trở về, Sở Tinh Lam đành phải tự mình ăn cơm, không hiểu sao trong lòng có chút buồn bực. Có lẽ vì ngày thường ăn cơm luôn có người cùng, hôm nay chỉ có một mình đối diện với bàn trống không, nhất thời có chút không quen.
Sở Tinh Lam không mấy hứng thú, chỉ gắp vài miếng, đồ mặn trên bàn gần như không động đến. Ăn được khoảng bảy phần no, nàng buông bát đũa, đứng dậy sai người hâm nóng lại đồ ăn còn lại, rồi mang đến cho Tạ Yểu.
Các thị nữ trong phủ vội vã qua lại giữa nhà ăn và phòng bếp, thỉnh thoảng có người nhỏ tiếng bàn tán.
"Không biết đại nhân và phu nhân làm sao nữa, rõ ràng là quan tâm nhau, gặp nhau lại tỏ ra xa cách."
"Trước kia đại nhân và phu nhân đi đâu cũng nắm tay, giờ đi cùng nhau lại giữ khoảng cách như vậy... Ta thấy phu nhân cũng rất để ý tới đại nhân, sao đột nhiên lại thế này?"
"Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?"
"Ngươi ngốc à, ai như keo sơn cả năm trời rồi mới lạt mềm buộc chặt?"
"Ngươi mới ngốc, vậy ngươi nói xem là sao?"
"Ta biết đâu..."
Những lời bàn tán này không lọt vào tai Sở Tinh Lam, nhưng lại bị Tạ Yểu vừa về phủ nghe thấy không sót một chữ. Hắn bận rộn cả ngày đã mệt mỏi lắm rồi, giờ lại càng thêm u ám.
"Ai cho phép các ngươi nghị luận phu nhân sau lưng?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, các thị nữ đang bàn tán lập tức im bặt, rồi ầm một tiếng quỳ xuống, run rẩy xin tha tội.
Tạ Yểu không để ý đến họ, vòng qua hành lang đi thẳng vào nhà ăn.
Sở Tinh Lam vẫn đang sai người cất thức ăn vào hộp, vừa ngẩng đầu đã bất ngờ thấy hắn bước vào: "Chàng về rồi à?"
"Nàng đang làm gì vậy?" Tạ Yểu nhíu mày, nhìn những hộp đồ ăn trên bàn.
Sở Tinh Lam ngượng ngùng buông tay, né tránh lùi lại nửa bước: "Ta nghĩ chàng lại phải bận đến khuya, nên định bảo người mang bữa tối đến cho chàng."
Nghe ra sự quan tâm giấu trong lời nói của nàng, khóe miệng Tạ Yểu hơi nhếch lên, bước tới nắm tay nàng vỗ nhẹ một cái: "Nàng có lòng rồi, lần sau không cần chờ ta."
Sở Tinh Lam mất tự nhiên rút tay ra, mắt nhìn xuống đất, rồi bước sang bên cạnh hắn hai bước mới nói: "Chàng ăn cơm đi, ta về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, Tạ Yểu nhanh tay kéo lấy tay áo nàng, vẻ mặt thoáng u oán, như người chồng bị vợ lạnh nhạt.
"Phu nhân, nàng muốn trốn ta đến bao giờ?"