Chương 06:
Sở Tinh Lam bất động thanh sắc khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn phản ứng của lão thái thái, lại phát giác trên mặt lão thái thái không hề có chút gợn sóng, tựa hồ là chấp nhận để Sở Nguyệt Nga thực hiện ý đồ của mình.
Điều này khiến nàng có chút tức giận, lão thái thái không nể mặt nàng, vậy nàng dựa vào cái gì còn phải bận tâm đến sắc mặt của lão thái thái?
"Là đầu bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là chút thức ăn này còn không lấp đầy được miệng tỷ tỷ?" Vừa dừng lại một thoáng, trong giọng nói của nàng đã mang theo vài phần trào phúng. "Lại nói, chỉ là mấy bộ trang sức mà thôi, chẳng lẽ tỷ phu lại keo kiệt đến mức không chịu mua cho tỷ tỷ sao?"
"Ngươi!" Sở Nguyệt Nga lập tức cảm thấy xấu hổ, ném mạnh đôi đũa xuống, chạm vào thành bát phát ra một tiếng vang thanh thúy, khiến cho các trưởng bối ở đây đều không vui.
"Đủ rồi, trên bàn cơm không phải là nơi cho các ngươi tranh cãi." Lão thái thái lớn tiếng nói, ánh mắt khẽ liếc về phía Sở Tinh Lam.
Khi nãy sao không thấy ngươi ngăn cản?
Sở Tinh Lam khinh thường trong lòng, tăng nhanh tốc độ gắp vài miếng cơm vào miệng, lát sau liền buông đũa, thản nhiên nói một câu "Ăn no rồi", rồi đứng dậy rời đi. Sở Dần nhìn ra nàng không vui, rất nhanh cũng buông đũa đi theo sau.
"Muội đừng để tâm đến những lời đồn đại kia."
Sở Tinh Lam quay đầu lại liền thấy ca ca đuổi kịp mình, vì thế dừng bước. "Ta không để trong lòng đâu, ca ca đừng lo lắng."
Sở Dần chần chờ một lát, nhịn không được hỏi: "Muội và Tạ Yểu..."
"Chỉ là trùng hợp thôi, ta đến Thiên Kim Các thì gặp hắn ở trong tiệm."
"Vậy tại sao hắn lại tặng muội trang sức?"
"Ta làm sao mà biết được, có phải ta bảo hắn tặng đâu." Sở Tinh Lam có chút phiền lòng, giọng nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Muội..." Sở Dần nhíu chặt mày, "Muội thật sự không phải là thích hắn đấy chứ?"
Sở Tinh Lam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Sở Dần, nhếch miệng cười một tiếng: "Ta chính là muốn gả cho hắn thì sao? Nhưng người ta dựa vào cái gì mà cưới ta?"
Lời này cũng không phải là nói tùy tiện, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Yểu trong bữa tiệc mừng thọ của Sở Hầu gia, nàng đã có ý nghĩ này. Không phải là thích gì cả, chỉ là nàng sớm muộn gì cũng phải gả chồng, mà trong kinh thành này có ai có điều kiện tốt hơn Tạ Yểu?
Diện mạo tuấn mỹ, tài học hơn người, quyền thế ngút trời, giàu có nứt đố đổ vách.
Gả vào cửa là hưởng phúc, lại còn không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Nhưng kiếp này nàng và Tạ Yểu vốn không có bất kỳ mối liên hệ nào, vô duyên vô cớ người ta làm sao mà cưới nàng? Đến tận bây giờ nàng còn chưa hiểu rõ vì sao Tạ Yểu cả đời không lập gia đình.
Sở Dần nghe nàng nói vậy thì lại càng nóng nảy: "Muội muốn gả cho hắn? Sao có thể được!"
"Có gì mà không được?" Sở Tinh Lam nhíu mày.
"Muội không hiểu đâu, Tạ Yểu từ khi nhập sĩ đến khi tiến vào các chỉ mất có bốn năm ngắn ngủi, vừa mới vào Nội Các đã bắt đầu thao túng quyền lực, một tay che trời, một vị quyền thần như vậy, nếu không có dã tâm không phù hợp quy tắc, thì tương lai... tương lai chắc chắn sẽ không được chết già!"
Nói thẳng ra một chút, nếu tương lai Tạ Yểu không soán vị, thì hắn chắc chắn sẽ bị tân hoàng xử tử.
Sở Tinh Lam có gì mà không hiểu? Kiếp trước nàng đã nghe nói qua kết cục của Tạ Yểu, đơn giản chỉ là tịch thu gia sản, ban cho cái chết. Nàng chợt cảm thấy hoảng hốt, khi đó Tạ Yểu không cha không mẹ, không vợ không con, cả Tạ gia chỉ có một mình hắn, cũng trách sao tân hoàng lại không tru di cả nhà hắn.
Hắn cả đời không lập gia đình... Chẳng lẽ là đã sớm đoán được kết cục thê lương của mình?
Nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút buồn khổ, cảm xúc bi thương rất lâu vẫn khó có thể tan đi.
Sở Dần thấy vẻ mặt nàng có chút suy sụp, cho rằng nàng đã hiểu ra. "Trong kinh thành này có rất nhiều nam tử có tiền đồ rộng mở, muội đừng vì một mình Tạ Yểu mà phí tâm tư quá nhiều."
Sở Tinh Lam lại không tính nghe theo suy nghĩ của hắn, kết cục của Tạ Yểu có thê thảm thì đã sao? Bảy trăm ngàn lượng, chỉ cần cho nàng một vạn thì nàng cũng có thể sống một đời giàu sang vô ưu vô lự rồi, cùng lắm thì trước khi tân hoàng đăng cơ, nàng sẽ ly hôn, mang theo tiền bỏ trốn.
Nhưng những lời này nàng không dám nói thẳng với Sở Dần, dù sao vào thời điểm này, ai mà biết được trong phủ của Tạ Yểu đang cất giấu bao nhiêu tiền.
"Nếu ta nhất quyết muốn gả cho hắn, ca ca có đồng ý không?"
"Sao muội lại cố chấp như vậy!" Sở Dần vừa mới thả lỏng một hơi lại bị nàng chọc giận đến thay đổi sắc mặt, trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối: "Muội mới gặp hắn có mấy lần, là thích hắn ở điểm nào chứ?"
"Hắn lớn lên đẹp trai; nhìn thuận mắt." Sở Tinh Lam giả vờ vô tội chớp chớp mắt, bắt đầu bịa chuyện.
Sở Dần chán nản.
"Lam muội, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài... Vạn nhất Tạ Yểu kia là một kẻ phong lưu thành tính, muội gả qua đó chẳng phải là phải chịu ấm ức sao?"
Sở Tinh Lam không cho là đúng, "Nếu hắn là một kẻ phong lưu thành tính, vậy tại sao đến giờ vẫn chưa lập gia đình?"
Nói rồi trong lòng nàng lại nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, đàn ông bình thường luôn sẽ có nhu cầu sinh lý, Tạ Yểu cả đời không cưới, cũng chưa từng nghe nói hắn lui tới chốn lầu xanh... Hắn chẳng lẽ là thái giám sao?
Ý nghĩ này chỉ thoáng vụt qua trong đầu, rồi lập tức bị nàng gạt bỏ.
Không thể nào, nếu hắn là thái giám, hoàng đế làm sao có thể muốn gả công chúa cho hắn.
Sở Dần không thể lay chuyển được nàng, hắn đối với muội muội này luôn luôn yêu thương chiều chuộng, nếu Lam muội thật sự nhất quyết không gả cho ai ngoài Tạ Yểu, thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng giúp nàng một tay.
Nhưng chuyện này thật không dễ làm, hôn nhân đại sự luôn luôn phải do cha mẹ trưởng bối bàn bạc thỏa đáng, sau đó nhà trai mới đến sính lễ cầu thân, rồi lại do trưởng bối thương lượng chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn. Việc thuyết phục phụ thân ngược lại không phải là chuyện khó khăn, nhưng cha mẹ của Tạ Yểu đều đã mất cả rồi, vậy phải đi thương lượng với ai đây?
Chẳng lẽ lại kéo Tạ Yểu lại khi phụ thân xuống triều rồi nói: "Ta muốn gả con gái cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?"
Hoàng đế gả con gái hắn còn không thèm, huống chi là một Hầu phủ.
...
Ở một nơi khác trong kinh thành, khó khăn tương tự cũng đang đổ lên đầu Tạ Yểu.
Câu hỏi vu vơ của Sở Tinh Lam bên ngoài Thiên Kim Các, hắn lại để ở trong lòng.
—— "Tạ đại nhân, Thiên Kim Các còn thiếu bà chủ sao?"
Thiếu.
Kiếp trước Tạ Yểu gặp được Sở Tinh Lam khi nàng đã là người có chồng, không còn một chút cơ hội nào cho hắn, hắn không dám, cũng không thể vọng tưởng có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với nàng, càng không thể cưới nàng. Sau này hắn sa vào sâu trong triều đình, biết mình có lẽ sẽ không có một kết cục tốt đẹp, nếu không thể cưới được người con gái mình yêu thích, thì dứt khoát cả đời không cưới, để tránh liên lụy đến người khác.
Nhưng kiếp này lại khác, tất cả chỉ mới bắt đầu, nàng không hiểu vì sao lại không gả cho tên tiểu tử nghèo kia, có lẽ hắn có thể mơ ước một chút.
Về phần tương lai...
Sắc mặt Tạ Yểu trầm xuống, trong lòng đã có tính toán.
"Lý Lâm."
Cót két một tiếng, Lý Lâm đẩy cửa bước vào, dáng vẻ phục tùng gật đầu nói: "Đại nhân."
Tạ Yểu phân phó: "Đi đến Tiến Bảo Các chọn mấy món đồ, chọn thứ tốt nhất, mang đến tặng cho Nhị tiểu thư của Trung Nghĩa Hầu phủ."
"Cái này..." Lý Lâm nhớ lại những lời đồn mà mình nghe được vào buổi trưa, trên mặt lộ vẻ ngượng ngịu. "Đại nhân, chuyện ngài tặng trang sức ngày hôm qua đã lan truyền khắp kinh thành rồi, nếu bây giờ lại trắng trợn không kiêng nể gì mà tặng quà, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho danh dự của Sở Nhị tiểu thư."
Tạ Yểu nhướng mày, không vui hỏi: "Ai đã tung tin này ra?"
Lời vừa ra khỏi miệng, chính hắn cũng đã kịp phản ứng. Ngày hôm qua ở trong tiệm chỉ có vài người, còn có thể là ai được nữa.
"Là vị Đại tiểu thư của Sở gia đã gả đi kia."
Câu trả lời của Lý Lâm quả nhiên không nằm ngoài dự kiến của hắn.
Tạ Yểu khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Đi nói với Tống Vãn Thành, hắn đến việc nhà cũng không quản tốt, còn muốn thăng quan?" Tống Vãn Thành là Hộ bộ Ngũ phẩm Lang trung, cũng chính là vị hôn phu của Sở Nguyệt Nga.
Lý Lâm đáp lời.
"Vậy quà có tặng nữa không?"
"Đương nhiên là phải tặng, sau này Chiêu Tài, Tiến Bảo các, Thiên Kim Các cứ có hàng mới, món đầu tiên phải đưa đến cho Sở Nhị tiểu thư."
Chạng vạng, Tống phủ
Tâm trạng của Tống Vãn Thành rất không thoải mái, nửa canh giờ trước, hắn đã bày tiệc cùng với vài vị đồng nghiệp tại nhà mình, trong chén có rượu ngon, trong ngực có người đẹp, thật là sung sướng.
Cố tình vào lúc này, Lý Lâm lại đến. Ai mà chẳng biết Lý Lâm là quản gia của Tạ phủ? Phía sau hắn chính là triều đình tân quý Tạ Yểu, nói chuyện với hắn ít nhất cũng phải giữ ba phần khách khí.
Nhưng mà Lý Lâm lại chẳng hề khách khí một chút nào, nơi đây có không ít quan viên, hắn không nể nang ai mà truyền đạt lại lời của đại nhân nhà mình một cách vô cùng thẳng thắn.
"Đại nhân nhà ta có lời muốn nhắn nhủ đến Tống đại nhân."
"Ngài đến việc nhà cũng không quản tốt, còn muốn thăng quan?"
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng trở nên im lặng.
Tuy rằng không biết Tạ Yểu đang nói về chuyện gì, nhưng ánh mắt mà những quan viên kia nhìn Tống Vãn Thành cũng đã thay đổi.
Tống Vãn Thành bị hắn nói như vậy, tất nhiên là cảm thấy mất mặt, nhưng hắn càng nghĩ càng không nhớ ra mình đã làm gì chọc Tạ Yểu không vui... Việc nhà, việc nhà, trước đây hắn có nạp thêm một phòng thiếp thất, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Tạ Yểu? Chẳng lẽ hắn quản cả chuyện đồng nghiệp nạp thiếp sao?
Lý Lâm là người nhiệt tình, thấy hắn không hiểu, liền vô cùng ân cần nhắc nhở: "Nghe nói phu nhân của Tống đại nhân rất thích nói chuyện thị phi. Ai, đại nhân nhà ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở Tôn phu nhân rằng họa từ miệng mà ra thôi."
Chuyện riêng trong nhà bị đem ra đánh giá trước mặt mọi người, ai mà không khó chịu trong lòng, hai má của Tống Vãn Thành nóng bừng lên, trong lòng đầy giận dữ, nhưng lại không thể trút lên Lý Lâm, hắn thầm mắng Sở Nguyệt Nga, kẻ cả ngày gây chuyện thị phi, không biết bao nhiêu lần trong lòng.
Các tân khách ở đây mỗi người một tâm tư, có người tự cho mình là thanh cao nên cười nhạt trước hành động này của Tạ Yểu, cũng có người khuất phục trước quyền thế, thầm nghĩ sau này nên hạn chế qua lại với Tống phủ để phu nhân nhà mình bớt chuyện.
"Thay ta đa tạ đại nhân nhà ngươi." Tống Vãn Thành gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Bữa tiệc tan rã trong không khí không vui, Tống Vãn Thành cũng đã biết được từ miệng của hạ nhân về việc Sở Nguyệt Nga rêu rao khắp nơi chuyện Tạ Yểu tặng trang sức cho Sở Tinh Lam. Sau khi khó chịu ngồi thêm nửa khắc, Tống Vãn Thành đứng dậy, mặt mày tối sầm đi về phía hậu viện, tiến vào phòng của Sở Nguyệt Nga.
Hôm nay không phải ngày mùng một cũng không phải ngày rằm, Sở Nguyệt Nga đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải một mình trông phòng, lại kinh hỉ nhìn thấy trượng phu nhà mình bước vào, lập tức mặt mày hớn hở, tiến lên hai bước định kéo lấy cánh tay hắn.
"Vãn Thành? Chàng, tiệc rượu đã tan rồi sao?"
Chưa kịp để nàng chạm vào ống tay áo của Tống Vãn Thành, Tống Vãn Thành đã trở tay tát cho nàng một cái.
Sở Nguyệt Nga bị đánh đến mặt nghiêng đi, có chút bối rối, trước mắt không tự giác bị một lớp sương mù che phủ.
"Tống Vãn Thành, chàng có ý gì!"
Ánh mắt Tống Vãn Thành lạnh lùng, cười khẩy một tiếng: "À, ngươi còn dám hỏi ta? Chính là cái miệng của ngươi đã gây chuyện thị phi cho ta, ngươi suýt chút nữa thì hủy hoại tiền đồ của ta rồi!"
Sở Nguyệt Nga vẫn chưa hiểu hắn đang nói về chuyện gì, túm lấy cổ tay hắn chất vấn: "Ta gây chuyện thị phi gì? Chàng nói rõ ràng đi!"
"Nhất định phải ta nói rõ ra sao?" Tống Vãn Thành chán ghét hất tay nàng ra, "Tạ Yểu là loại người gì chứ, con gái của hoàng đế hắn còn dám muốn cưới hay không, hắn tặng trang sức cho ai thì đến lượt ngươi lắm mồm sao!"
Sở Nguyệt Nga bị hắn hất mạnh như vậy, loạng choạng lùi về phía sau vài bước rồi ngã ngồi xuống đất, nàng há miệng, nhưng lại không nói nên lời. Nàng chỉ nghĩ đến việc làm cho Sở Tinh Lam bẽ mặt, nhưng lại không ngờ rằng Tạ Yểu...
...
Không lâu sau, trong phòng của Sở Tinh Lam đã chất đống rất nhiều đồ, trong tủ quần áo chật cứng những lụa là gấm vóc và vải vóc thượng phẩm do Chiêu Tài y trang mang đến, trên bàn trang điểm cũng bày đầy son phấn, trâm cài và trang sức do Tiến Bảo Các và Thiên Kim Các đưa tới.
Sở Tinh Lam cạn lời.
Tạ Yểu có ý gì đây?
Ngọc Linh cẩn thận tỉ mỉ thu dọn đồ đạc, nhìn tiểu thư nhà mình với ánh mắt dần trở nên ái muội không rõ.
"Tiểu thư, có lẽ Tạ đại nhân thật sự đã gặp sắc nảy lòng tham với ngài rồi..."