Gả Cho Phụ Thân Hắn

Chương 7

Chương 7
Sau khi gặp Thiệu Huyền, tảng đá lớn trong lòng ta đã hạ xuống. Ở nhà, ta an phận thêu hơn một tháng trời, cuối cùng cũng hoàn thành mũi kim cuối cùng của áo cưới.
Đến ngày Trung Thu trăng tròn, túi thơm tặng Thiệu Huyền cũng đã thêu xong. Thiệu Huyền thích tre, nên ta đã làm bốn túi thơm, mỗi chiếc đều thêu hình dáng tre khác nhau, hẳn là y sẽ thích.
Sáng sớm ta đã sai người mang đi.
Người của ta vừa đi được một lúc, đã có hạ nhân báo lại, nói rằng nhà họ Thiệu đã cử người đến.
Vương Mụ Mụ cười hớn hở nói, “Chắc chắn là Thiệu đại nhân sai người mang quà đến cho tiểu thư rồi.”
Ta cũng vui mừng. Người nhà họ Thiệu đến sớm như vậy, đủ thấy Thiệu Huyền rất coi trọng ta, vì thế ta sai Hạ Hà ra tiền viện xem thử.
Hạ Hà tươi cười bước ra ngoài, chẳng bao lâu đã trở vào, đặt một chiếc hộp lên bàn trang điểm: “Nô tỳ vừa ra cửa đã gặp được Mặc Văn, nói là lão gia đã gửi quà của nhà họ Thiệu tới.”
Ta mở hộp ra, bên trong là một cây trâm ngọc có nước cực tốt, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng được mài giũa rất bóng loáng.
Vương Mụ Mụ sợ ta chê, liền nói: “Cây trâm này tuy đơn giản, nhưng nước ngọc rất tốt, cô nương sao không thử xem?”
“Hạ Hà giúp ta cài lên.”
Ta làm sao có thể chê đây? Các nàng không biết, chứ ta thì rõ ràng, cây trâm này là do chính tay Thiệu Huyền làm, trên đời chỉ có một chiếc, vô cùng quý giá.
Hạ Hà cài lên cho ta, ta thích lắm, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Vương Mụ Mụ nhìn vẻ vui mừng của ta, cười không khép miệng lại được, ra lệnh cho Hạ Hà: “Mau ra tiền viện báo với người nhà họ Thiệu, nói tiểu thư rất thích món quà này.”
Ta đeo cả ngày, khiến Giang Vân Thịnh bảo ta không biết xấu hổ. Ta liền bảo hắn chăm chỉ đọc sách, tương lai mới có thể gặp được một cô gái cũng vì hắn mà không biết xấu hổ, tức đến mức hắn đóng cửa lớn tiếng đọc sách, không thèm để ý đến ta nữa.
Cha vui vẻ nhìn chúng ta đùa giỡn. Hiện giờ y đã không còn mối lo lớn về ta, chỉ còn việc học hành của Giang Vân Thịnh là điều phải lo nghĩ, cả người trở nên nhẹ nhõm, trông trẻ hơn nhiều.
Vì hai nhà sắp thành thông gia, đều đã trao đổi quà tặng. Những thứ nhà họ Thiệu gửi đến đều là những thứ cần thiết trong gia đình, tiết kiệm được không ít chi phí. Cha nhìn qua rồi nói: “Nhìn bề ngoài không đoán được, Thái bảo lại chu đáo như vậy, con bé này quả thật có phúc.”
Ta đương nhiên là có phúc, cho nên càng phải trân trọng.
Ta ngồi trò chuyện với cha một lúc, thấy trời cũng đã muộn, bèn vào bếp làm hai món ăn mà cha thích, cùng với thức ăn của đầu bếp bưng lên bàn, cả nhà dùng bữa đoàn viên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất