Gả Cho Phụ Thân Hắn

Chương 8

Chương 8
Sau Tết Trung Thu, hôn sự của ta chính thức được đưa vào tiến trình.
Để tránh rắc rối phát sinh, ta quyết định không ra khỏi nhà.
Ta biết Lưu Khúc Uyển không muốn ta gả vào phủ họ Thiệu, nếu ta ra ngoài, khó tránh khỏi việc nàng ta tìm cơ hội ra tay.
Nhưng nếu ta không ra ngoài, nàng ta sẽ chẳng làm được gì.
Mười mấy ngày trôi qua bình an, cuối cùng cũng đợi đến ngày thành thân.
Trong nhà không có chủ mẫu, cũng không có người trong tộc hỗ trợ, cha đành phải nhờ các phu nhân quen biết của đồng liêu đến giúp đỡ.
Giang Vân Thịnh sớm đã nghĩ ra một loạt câu hỏi khó, dự định làm khó Thiệu Huyền, nhưng lại cảm thấy mình thế yếu cô độc, vì vậy gọi thêm bạn bè quen thuộc ở trường tư thục cùng tham gia. Học sinh trong trường tư thục phân nửa xin nghỉ, thầy giáo ban đầu còn không vui, nhưng sau khi nghe nói bọn trẻ muốn tham gia lễ cản đường rước dâu của Thái bảo Thiệu Huyền, liền cho cả lớp nghỉ một ngày, để bọn trẻ mở rộng tầm mắt, xem thử phong thái của vị Thái bảo ba lần liên tiếp đỗ đầu triều đình.
Ngày rước dâu thực sự náo nhiệt. Bạn học của Giang Vân Thịnh phần lớn là con cái quan lại, gia đình không yên tâm để con đi một mình, ai có thể đến thì đều mang theo lễ vật, kết quả là còn náo nhiệt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hạ Hà sai người đi dò la tin tức, nói rằng tiền viện rất náo nhiệt, Thiệu Huyền rất kiên nhẫn, cùng một đám trẻ trả lời rất nhiều câu hỏi.
Ta mỉm cười, Thiệu Huyền đây là đang chơi đùa với bọn trẻ đây mà.
Khi ta ngồi lên kiệu hoa, dù không nhìn thấy Thiệu Huyền, nhưng biết y đang ở bên cạnh kiệu, lòng ta liền an tâm.
Đột nhiên, bên ngoài kiệu bị gõ ba tiếng, giọng của Thiệu Huyền vang lên: “Đưa tay ra.”
Ta hơi ngẩn người, rồi làm theo lời y, đưa tay ra. Một gói giấy được đặt chắc chắn vào lòng bàn tay ta.
Thiệu Huyền hạ thấp giọng nói: “Còn một đoạn đường nữa, ăn chút gì đó đi.”
Ta mở gói giấy ra, bên trong là vài miếng bánh ngọt hoa quế mà ta thích ăn. Ta nhặt một miếng lên cắn thử, cảm giác nó ngọt hơn bình thường rất nhiều.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, kiệu dừng lại. Ta bước xuống kiệu, trong tay được nhét một dải lụa đỏ, ta theo y nghiêm chỉnh bước vào phòng khách, thành kính cúi đầu bái đường, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải đối xử tốt với y.
Sau khi nghi lễ hoàn thành, ta được đưa vào phòng tân hôn. Nếu là người trẻ tuổi hơn, trong phòng chắc chắn không thiếu những kẻ trêu đùa, nhưng Thiệu Huyền là tái hôn, lại có địa vị cao, không ai dám đến gây rối, trong phòng ngược lại rất yên tĩnh. Sau khi khăn trùm đầu được vén lên, bà mai cũng kiếm cớ rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại ta, Thiệu Huyền và Hạ Hà.
Dưới ánh đèn mờ ấm áp, Thiệu Huyền mỉm cười nhìn ta, ta cũng nhìn y. Không phải ta không biết xấu hổ, mà kiếp trước đã sống cùng y mười năm, ta quá quen thuộc với y, thật sự không thể xấu hổ nổi, chỉ còn lại niềm vui mà thôi.
Một lúc sau, y cười nói: “Ta còn phải ra ngoài tiếp khách, nếu nàng buồn ngủ thì cứ ngủ sớm, ta về sẽ gọi nàng dậy.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Khi đồng ý đợi y, ta thực sự muốn chờ, nhưng không biết là do mọi hôn lễ đều như vậy hay vì địa vị của y quá cao nên đặc biệt bận rộn, đợi rất lâu y vẫn chưa trở về, ta vì mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng, ta cảm nhận có người đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Ta mở mắt ra, nhìn thấy Thiệu Huyền mặc áo bào đỏ rực, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn ta.
Ta ngồi dậy, lúc này mới phát hiện Hạ Hà không biết đã rời đi từ khi nào.
Thiệu Huyền ngồi xuống mép giường, đưa tay ra với ta: “Lại đây.”
Ta lắc đầu, nói: “Ta vẫn chưa rửa mặt.” Mặt vẫn còn lớp trang điểm từ lúc ra khỏi nhà.
Thiệu Huyền kéo ta lại gần, dùng lực nhẹ nhàng đưa ta ngồi lên đùi y, vòng tay ôm lấy eo ta, nói: “Không sao, Hạ Hà vừa rồi đã giúp nàng rửa mặt rồi, bây giờ nàng đúng là như hoa sen trong nước, thanh khiết tự nhiên.”
Phu quân của ta lại còn có mặt này, kiếp trước ta chưa từng nhìn thấy. Có lẽ vì thái độ của ta lúc đó lạnh nhạt, nên dù y có bao nhiêu dịu dàng cũng không tiện bày tỏ.
Ta rúc sâu hơn vào lòng y, cũng vòng tay ôm lấy thân hình cường tráng của y, hỏi: “Khách khứa đã về hết chưa?”
“Đã về hết rồi.”
“Tiếp theo có phải là uống rượu hợp cẩn không?”
Thiệu Huyền lấy ra hai ly rượu, đưa ta một ly: “Uống ly rượu này, từ nay vợ chồng chúng ta cùng chia sẻ vui buồn.”
Ta nâng ly, luồn qua cánh tay y, bổ sung: “Còn phải bạc đầu giai lão.” Nói xong, ta uống cạn ly.
Thiệu Huyền đã uống rượu bên ngoài, nhưng dù uống thêm một ly sắc mặt cũng không thay đổi. Còn ta từ nhỏ tửu lượng đã kém, chỉ một ly nhỏ đã khiến đầu óc choáng váng, chỉ có thể vịn vào cổ y.
Thiệu Huyền thuận thế ôm chặt ta, nhẹ nhàng đỡ cổ ta ngả xuống giường. Mùi rượu nhạt lan tỏa, ta còn chưa kịp phản ứng thì y đã cúi đầu hôn lên môi ta.
Trong lúc màn giường khẽ lay động, ta chợt hiểu tại sao người ta gọi đêm động phòng hoa chúc là “tiểu đăng khoa” – chỉ khi hai vợ chồng hòa làm một, mới gọi là viên mãn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất