Chương 1
“Ứng Lệ Lệ, mẹ anh cất công đi tìm mỡ chuột là để em sinh con trai, vậy mà em lại không biết điều à?”
Ứng Lệ Lệ ngồi trên mép giường, mắt đỏ hoe, nước mắt đầm đìa, trông chẳng khác gì mấy bà vợ hay gây sự.
Càng nhìn tôi càng bực, lại phải nhắc nhở cô ấy đừng được đằng chân lân đằng đầu.
Cô ấy không nghĩ xem, có bầu được là nhờ mẹ tôi ngày nào cũng thắp hương cầu khấn tổ tiên.
Không có mẹ tôi thì có mà nằm mơ cũng chẳng có con!
Thế mà cô ấy còn vặc lại:
“Em không biết điều? Thứ kinh tởm như vậy anh thích thì ăn thử xem? Từ lúc mẹ anh lên đây, ép em ăn đủ thứ kỳ quái, anh không cản thì thôi còn đổ ngược lên đầu em?”
Trời ạ, cô ta nói cái quái gì thế?
Mẹ tôi bỏ cái tuổi hưu dưỡng yên lành ở quê, lên thành phố chăm cô ta lúc bầu bì, lúc ấy rõ là cô ta vui ra mặt còn gì?
Giờ lại chê bai là sao?
Vui thì cười nói, không vui thì kiếm chuyện gây sự?
Làm như mình to tát lắm ấy!
Giờ mới có thai thôi mà đã láo vậy, sau này mà đẻ được con trai thật, chắc leo lên đầu tôi ngồi luôn mất.
“Nếu anh có thể mang thai thì đã chẳng cần đến em. Em là con dâu nhà này, mẹ chồng bảo gì thì làm nấy, cũng là vì muốn tốt cho em! Không có mẹ anh cầu khẩn khắp nơi thì cưới bao lâu em mới có thai được?”
Tôi chỉ tay ra cửa, giận dữ nói: “Em có thể tìm đâu ra người mẹ chồng tốt như vậy? Không biết quý trọng thì hoặc ngoan ngoãn sinh con, hoặc... ly hôn!”
Ứng Lệ Lệ vớ lấy cái gối ném thẳng vào tôi.
Tôi không ngờ cô ta lại động thủ thật, bị đập một phát không kịp né.
Thật là loạn hết cả rồi!
Nhìn thấy cô ta vẫn đang mang thai nên tôi không tiện đánh trả, chỉ biết vừa tránh vừa mắng thầm.
Cô ta còn đuổi theo tôi từ phòng ngủ ra đến phòng khách.
Mẹ tôi thấy vậy vội nhào tới can ngăn:
“Con làm cái gì đấy hả? Lỡ làm tổn thương cháu mẹ thì mẹ không tha cho con đâu!”
Có mẹ tôi giúp, tôi thành công thoát khỏi “cuộc khủng bố”.
Ứng Lệ Lệ tức đến đỏ cả mắt, bị mẹ tôi giữ chặt không thoát ra được.
Tôi ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nói đầy chính nghĩa:
“Em có chồng, có mẹ chồng thương yêu, em còn làm loạn cái gì nữa?”
“Cút đi!”
Ứng Lệ Lệ hét lên vào mặt tôi!
Mẹ tôi mặt sầm lại, gầm lên:
“Con nói cái gì hả? Con điên rồi à? Bảo ai cút cơ?!”
Tôi vội vàng can ngăn:
“Mẹ mẹ! Lệ Lệ còn đang mang thai mà, đừng dọa cháu nội!”
Nghe đến cháu, mẹ tôi mới nén giận, tự tát mình mấy cái:
“Đúng đúng, cháu là quan trọng nhất!”
Ứng Lệ Lệ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Vương Sách, mấy thứ kinh tởm đó, lần sau đừng đem tới nữa. Tôi thấy lần nào là đập lần đó.”
Tôi chỉ vào cô ta, đúng là cứng đầu thật.
Mẹ tôi xen vào: “Lệ Lệ à, mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn cháu đích tôn cho nhà họ Vương thôi mà! Con là dâu con nhà họ Vương, không nên có chút hy sinh sao?”
Tôi nói: “Mẹ à, con nói bao nhiêu lần rồi, mấy cái đó không có cơ sở khoa học...”
“Con đừng nghe mấy bác sĩ vớ vẩn nói, họ chẳng biết gì đâu! Con cứ nghe mẹ là được!”
Hai người họ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng quay sang nhìn tôi chờ phản ứng.
Tôi bèn quay ngoắt ra cửa:
“Tôi hẹn bạn đi nhậu rồi, tối không ăn cơm đâu. Đừng nấu phần tôi.”
Để mặc hai người họ cãi nhau cho chán.
Ngày nào cũng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm ầm lên, phiền chết đi được.
Tôi tính đi đâu đó vài ngày, đợi Lệ Lệ nguôi giận, thể nào cũng gọi điện nhận lỗi trước.
Nhưng đời đâu như mơ.