Gã Chồng Cặn Bã Phát Điên Rồi

Chương 2

Chương 2
Tôi làm bảo vệ, mỗi tháng lĩnh lương cố định.
Cô ấy thì học vấn cũng chẳng cao, chỉ là nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ.
Hồi chuẩn bị cưới, nhà tôi bán đất mua căn nhà cũ hai phòng trong thành phố.
Nhà tôi còn bỏ ra ba vạn tám tiền sính lễ.
Cô ta ngoài việc sửa sang nhà qua loa và sắm vài đồ điện gia dụng, của hồi môn đến cả cái xe cũng không có.
Nhà Ứng Lệ Lệ keo kiệt nổi tiếng.
Nếu không gặp người dễ tính như tôi thì cô ta đừng hòng mà lấy chồng.
Người như cô ta, rơi vào tay người khác thì đừng nói là làm vợ, đến cửa nhà cũng chẳng được bước vào!
Ứng Lệ Lệ muốn nhanh chóng trả hết nợ cờ bạc nên ban ngày đi làm, ban đêm ra chợ đêm bày sạp bán hàng.
Cô ta còn bảo tôi có thời gian thì ra phụ.
Tôi lập tức từ chối.
Làm bảo vệ mệt lắm đấy! Ban ngày phải trông cổng, mở cửa tự động, đến ca đêm còn phải đi tuần quanh khu.
Lấy đâu ra sức với thì giờ làm thêm chứ?
Là con dâu nhà họ Vương, cô ta phải có trách nhiệm chứ.
Chuyện mưu sinh trong nhà là việc của cô ta.
Còn tôi, đàn ông đích thực, chỉ cần làm tốt công việc chính là được rồi.
Ứng Lệ Lệ đặt mua vòng tay giá sỉ từ mạng, đóng gói lại cho đẹp rồi ra chợ đêm bán.
Thế mà bán khá lắm, kiếm được không ít tiền trong một tháng.
Quả nhiên, người ta chỉ khi bị dồn ép mới phát huy hết tiềm năng!
Bầu bì mà vẫn đi làm kiếm tiền, đúng là đàn bà đảm đang.
Nhưng mẹ tôi thì bắt đầu lo lắng.
Có hôm, bà lén bảo tôi:
“Sách à, vợ con thế này không ổn đâu. Người ta cũng bán hàng mà có ai kiếm được nhiều như nó không? Con cẩn thận không nó ra ngoài cặp bồ đấy!”
“Tào lao!” Tôi bác bỏ ngay. “Cô ấy đang mang thai, ai mà thèm để ý cơ chứ!”
Mà nhan sắc, năng lực cô ta có được, chẳng phải đều nhờ tôi uốn nắn sao?
Rời khỏi tôi, cô ta sống nổi chắc?
“Ai da!” Mẹ tôi vỗ đùi, giậm chân giận dữ. “Tổ sư nhà con, con lúc nào cũng nhẹ dạ! Mẹ tối qua còn thấy nó kéo kéo đẩy đẩy với đàn ông ngoài chợ kia kìa!”
Nghe mẹ nói chắc nịch vậy, tôi bắt đầu thấy bất an.
Thế là tôi lén bám theo Ứng Lệ Lệ khi cô ta ra chợ bán hàng.
Quả nhiên, có một gã đang đứng nói chuyện với cô ta rất thân mật trong lúc mua hàng.
Cô ta dám sau lưng tôi tằng tịu với trai!
Cơn giận bốc lên đầu, tôi xông ra khiến hai người giật mình.
Ứng Lệ Lệ sửng sốt:
“Anh... anh làm gì ở đây vậy?”
“Hừ, tôi không đến thì làm sao bắt gian tại trận được!”
Tôi gào lên, đấm thẳng về phía gã đàn ông kia.
Ứng Lệ Lệ hoảng hốt giữ tôi lại, hét toáng lên:
“Anh điên à? Anh làm cái gì thế? Người ta là quản lý khu chợ, đến thu phí!”
“Nói xạo!”
Tôi hất tay cô ta, suýt nữa đẩy cô ta ngã, may có gã kia đỡ được.
Ngay trước mặt tôi mà còn sáp vào nhau như thế, đúng là trơ trẽn!
Người xung quanh bắt đầu xì xào, chỉ trỏ.
Tôi tức điên lên:
“Đôi cẩu nam nữ các người! Tôi cho tụi bây ôm nhau luôn nè!”
Tôi giơ tay định đấm tiếp thì bị gã kia đá cho một phát ngã chỏng vó.
“Anh ăn nói cho cẩn thận!” – gã quát – “Tôi đến thu phí đàng hoàng, anh còn động thủ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tôi nghiến răng gượng dậy, nhìn hai người bọn họ đứng chung một chỗ, mắt trừng mắt, như muốn giết tôi đến nơi.
Tôi hận đến mức chỉ muốn đem hai đứa bỏ vào lồng trôi sông!
Hóa ra bày sạp chỉ là cái cớ để ngoại tình?
Tôi đối xử tốt với cô ta như vậy, vậy mà cô ta dám làm trò này sau lưng tôi?
Giận quá hóa khùng, tôi quay lại hất tung sạp hàng!
Vòng tay văng tứ tung, tôi điên tiết giẫm nát một loạt.
Ứng Lệ Lệ lao đến đấm tôi túi bụi, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.
Cô ta đứng sững, sau đó giáng lại cho tôi một cái bạt tai nảy lửa.
“Ly hôn đi! Vương Sách, tôi muốn ly hôn với anh!”
Thế là Ứng Lệ Lệ xách đồ về nhà mẹ đẻ.
Cũng may là cô ta biết điều, không thì tôi phải dạy cho một trận ra trò.
Ngoại tình còn dám đánh chồng?
Đúng là không còn tí nữ đức nào!
Tôi sao lại cưới phải loại đàn bà chanh chua như thế này cơ chứ?
Đợi cô ta sinh con xong, tôi nhất định phải lập lại gia quy.
Cho cô ta biết trong cái nhà này, ai mới là người làm chủ!
Đến ngày thứ tám, Ứng Lệ Lệ gọi điện cho tôi:
"Vương Sách, mai đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Tôi đang hí hửng nhét mấy tờ vé số cào mới mua vào túi áo, nghe xong thì bật cười:
"Em dọa ai thế? Nghe này, ngoan ngoãn dắt con quay về, nhận lỗi đàng hoàng, anh còn có thể không chấp nhặt với em."
Cô ta lạnh lùng nói:
"Tôi phá thai rồi."
Tôi sững người:
"Cái... cái gì? Em nói lại lần nữa xem? Em đã làm gì con trai anh?"
Tôi không tin vào tai mình. Chắc chắn cô ta đang nói nhảm để gài bẫy tôi thôi!
"Tôi phá thai rồi." – giọng cô ta bình thản đến lạnh người.
Tôi tức đến nghẹn thở, tim như bị ai bóp nghẹt:
"Ứng Lệ Lệ, em điên rồi à?! Đấy là con trai anh! Là con của anh đấy! Em có tư cách gì mà phá thai?!"
"Vì nó ở trong bụng tôi. Và vì anh không xứng đáng làm bố nó." – cô ta nói rành rọt.
Tôi suýt phát rồ! Con trai tôi! Con trai tôi bị cô ta giết mất rồi!
Sau này tôi trúng độc đắc, lên đời, ai sẽ là người thừa kế gia tài bạc triệu của tôi chứ?
Ứng Lệ Lệ ngoại tình trước, lỗi là ở cô ta!
Tôi còn rộng lượng bỏ qua, thế mà cô ta lại làm ra chuyện thất đức như thế này?!
Cô ta đúng là lòng dạ rắn rết, ngay cả con ruột cũng không tha.
Tôi chưa từng thấy người đàn bà nào độc ác đến vậy!
Tôi gầm lên trong điện thoại:
"Ứng Lệ Lệ, cô chờ đấy cho tôi! Cô—"
Tút... tút... tút...
Cô ta cúp máy rồi!
Tôi tức đến nỗi suýt nổ phổi.
Về đến nhà, mẹ tôi thấy mặt mũi tôi sa sầm liền hỏi ngay có chuyện gì.
Tôi nghiến răng kể lại việc Ứng Lệ Lệ phá thai và đòi ly hôn.
Mẹ tôi nghe xong suýt thì xỉu, ôm tim than vãn:
"Trời ơi, cháu trai vàng của mẹ, đứa bé kháu khỉnh của mẹ, thế là hết rồi à!"
Nhìn mẹ đau lòng như vậy, tôi càng thêm căm hận cái thứ đàn bà độc ác đó.
Sau khi bình tĩnh lại, mẹ tôi gắt gỏng:
"Nó chắc chắn là có nhân tình bên ngoài rồi! Muốn ly hôn để tiện đường làm chuyện xằng bậy! Mẹ thấy sớm đã có vấn đề. Đang yên đang lành không chịu ở nhà dưỡng thai lại cứ muốn ra ngoài bày sạp, chẳng phải rõ ràng là để gặp tình nhân còn gì?"
Tôi ngây người.
Phải rồi!
Thì ra là thế!
Tôi cứ thắc mắc sao dạo này cô ta siêng năng đột xuất!
Thì ra là đi hú hí với thằng khác!
Giờ nghĩ lại, hôm đó tôi đúng là quá nhẹ tay!
Lẽ ra phải cho hai đứa đó một bài học nhớ đời mới phải.
Cô ta cặp kè với trai nên mới nhẫn tâm phá bỏ con trai tôi.
Tôi tức đến độ đập mạnh cửa phòng, thấy mình đúng là một thằng ngốc bị cắm sừng mà không hay.
Mẹ tôi sợ tôi nổi điên làm chuyện dại dột, liền kéo tôi lại, dặn phải nhịn, không thể để cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Phải! Mẹ nói đúng!
Tôi lập tức gọi lại cho Ứng Lệ Lệ:
"Cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ! Vì muốn vui vẻ với trai mà phá thai, còn đòi ly hôn? Mơ đi! Tôi không ký đơn! Tôi sẽ dây dưa với cô tới cùng!"
Cô ta muốn sống yên ổn? Không có cửa đâu!
Cô ta dám làm tôi nhục, vậy thì cả hai cùng khổ!
Tôi cảm thấy mình thật anh minh, thật bản lĩnh.
Ai ngờ, Ứng Lệ Lệ lại... nộp đơn kiện ra tòa để ly hôn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất