Chương 3
Cơ thể của Bách Tư Hàn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, khi bệnh của bà nội được chữa khỏi, khi Bách Tư Hàn cũng không còn đau ốm nữa…
Khi những kẻ trong viện nghiên cứu cuối cùng cũng biến mất — tôi sẽ có thể ở bên Bắc Minh Du.
Nhưng mà… thật khó quá.
Bọn người trong viện nghiên cứu vẫn luôn muốn bắt được những vật thí nghiệm có khả năng chữa lành.
Tôi là một người như thế, rất nguy hiểm.
Năm tôi 6 tuổi, bố mẹ đã bán tôi cho một viện nghiên cứu phi pháp. Từ đó tôi bị đưa đi nghiên cứu, xét nghiệm, thử nghiệm đủ kiểu.
Lúc đầu, máu của tôi chỉ có thể chữa được một số bệnh thông thường.
Nhưng sau đó, theo mỗi lần thí nghiệm và cải tạo, năng lực của máu tôi dần mạnh hơn.
Nó bắt đầu có thể làm giảm triệu chứng bệnh tật — từ nhẹ đến nặng.
Cuối cùng, máu tôi gần như có thể điều trị hoặc làm thuyên giảm hầu hết các loại bệnh.
Tôi bị rút máu không ngừng, máu của tôi còn được bán với giá công khai như một món hàng.
Những ngày tháng đó… tôi yếu ớt đến mức không thể nâng nổi cánh tay của mình.
Tôi bị xiềng chặt trên giường sắt trong viện, toàn thân bị xích lại.
Tôi muốn rời khỏi nơi đó.
Tôi không muốn tiếp tục bị lấy máu nữa.
Tôi chỉ muốn rời đi.
Năm tôi lên 10, viện nghiên cứu bỗng dưng mất điện, xung quanh vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Nhà nghiên cứu chính phụ trách tôi, tên Z, bị gọi đi gấp. Các lính gác gần đó cũng bị điều đi hỗ trợ nơi khác.
Tôi nắm bắt cơ hội, chạy một mạch ra biển.
Dưới vách biển là những mỏm đá sắc nhọn nhấp nhô.
Nhảy xuống đó có thể chết.
Nhưng nếu ở lại, tôi còn khổ hơn cả cái chết.
Phía sau, tên Z gào lên:
“Thí nghiệm số 54! Ngay lập tức dừng hành động của mày lại! Mau quay lại đây! Nếu tao bắt được mày… mày biết tao có thể làm gì rồi đấy!”
Tôi quay đầu lại, thấy hắn cách mình khoảng hai mươi, ba mươi mét.
Tôi không chần chừ nữa — lao thẳng xuống.
Cảm giác như va vào thứ gì đó rất cứng, sau đó tôi mất đi ý thức.
Tôi sắp chết rồi sao?
Liệu ông trời có thể thương lấy tôi một lần không?
Từ nhỏ, bố mẹ trọng nam khinh nữ, tôi luôn bị đánh chửi.
Sau đó bị bán vào viện nghiên cứu, bị hành hạ, bị đem ra làm thí nghiệm... những ngày đó thật khủng khiếp.
Tôi chỉ muốn sống thôi.
Tôi chưa từng được sống một ngày nào tử tế.
Cho tôi một ngày thôi cũng được.
Tôi không biết có phải lời cầu xin của tôi đã được ông trời nghe thấy không… nhưng tôi thực sự đã trôi dạt được vào bờ.
Tôi vẫn sống.
Một cách kỳ diệu, tôi còn sống — và cơ thể tôi không bị thương nặng gì cả.
Mọi chức năng cơ thể đều bình thường.
Khi ở dưới biển, tôi nhớ mang máng có người nói chuyện với mình, nâng đỡ mình.
Tôi giả vờ mất trí nhớ và được đưa đến trại trẻ mồ côi.
Ở đó có giường ấm, chăn sạch, các cô điều dưỡng và viện trưởng đều rất tốt bụng.
Không còn ai đánh tôi, mắng tôi, cũng không ai bắt tôi rút máu hay làm thí nghiệm nữa.
Tôi không còn thấy đau nữa.
Tôi sống những ngày tháng bình yên trong trại trẻ.
Rồi tôi gặp được bà nội.
Bà rất tốt với tôi.
Tôi có một căn phòng riêng, bà nội rất dịu dàng và ấm áp.
Tôi chăm chỉ học hành, chỉ cần đạt được thành tích tốt là bà nội lại cười rất hạnh phúc.
Nhưng rồi... bà lại lâm bệnh.
Lúc đó tôi mười tám tuổi, vừa mới vào đại học năm nhất, bà đi khám và phát hiện bệnh.
Cả đời bà chưa từng kết hôn, cha mẹ bà cũng mất sớm, không còn người thân nào khác để giúp đỡ.
Bà nội sống tiết kiệm, thu nhập chẳng bao nhiêu, nhưng phần lớn lại đem đi làm từ thiện.
Bà không có tiền.
Tôi cũng không có tiền.
Chữa bệnh thì cần tiền.
Khám bệnh cũng cần tiền.
Thuốc men lại càng cần tiền.
Mà đáng buồn thay, máu của tôi lại không có tác dụng với bệnh của bà.
Bệnh của bà là căn bệnh biến đổi bên trong cơ thể, không thuộc phạm vi có thể chữa trị bằng máu của tôi.
Cả đời bà sống thanh đạm, gầy yếu đến mức ôm vào lòng mà chỉ thấy toàn xương.
Tôi muốn mua thực phẩm bổ dưỡng cho bà.
Nhưng mọi thứ đều cần tiền.
Tôi chỉ có thể ôm mặt bật khóc trong tuyệt vọng.