Chương 4
Gia đình của Bách Tư Hàn đã tìm đến tôi.
Họ nói nếu tôi đồng ý hiến máu để chữa bệnh cho cô ấy, họ sẽ giúp tôi lo toàn bộ chi phí điều trị cho bà.
Tôi đã đồng ý.
Lúc đầu, tần suất rút máu rất dày đặc.
Cơ thể tôi suy yếu đi trông thấy vì mất máu quá nhiều.
Cảm giác rất khó chịu, thậm chí còn tồi tệ hơn trước kia — trước đây họ sợ tôi chết nên còn nương tay, giờ thì vì cứu người, chẳng còn dè dặt nữa.
Gia đình Bách Tư Hàn đối xử với tôi rất tốt, thuốc bổ, thực phẩm chức năng... muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Tôi giữ lại một ít cho mình, phần còn lại để dành cho bà.
Thuốc bổ có tác dụng với bà, nhưng chẳng mấy ích lợi với tôi.
Nhưng nhìn bà khỏe lên từng chút, tôi lại thấy tất cả đều xứng đáng.
Cuối cùng tôi cũng có thể báo đáp cho bà rồi.
Hôm đó tôi vừa bị rút 300ml máu xong liền quay lại trường học.
Dù sao thì tôi cũng phải tốt nghiệp đại học — khi Bách Tư Hàn được chữa khỏi, cô ấy sẽ không cần tôi nữa.
Tôi phải lên kế hoạch cho tương lai của mình và bà.
Tốt nghiệp xong sẽ có việc làm tốt.
Thế nhưng, vì mất máu quá nhiều nên tôi đã ngất đi.
Tôi ngã xuống sân trường.
Bắc Minh Du bế tôi chạy đến phòng y tế.
Cô ấy chạy rất nhanh, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng nhịp tim lại đập dồn dập.
Tôi nửa mê nửa tỉnh cảm nhận được, nhưng chẳng thể mở mắt nổi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng có cảm tình với Bắc Minh Du — bạn cùng phòng, người đã cứu tôi, một người rất quan trọng trong đời tôi.
Vậy nên, nếu có thể… Bắc Minh Du, cậu có thể chờ tôi không?
Chờ tôi bước ra khỏi bóng tối.
...
Tôi đến bệnh viện thăm bà.
Sức khỏe của bà hôm nay rất tốt.
“Tiểu Lan này, bạn cùng phòng của cháu thật tốt bụng, thường xuyên đến thăm bà.”
“Còn giặt đồ, dọn giường giúp bà nữa.”
“Cháu với con bé thân lắm phải không?”
Bà tựa vào đầu giường, giọng nói đầy ấm áp.
“Là cô gái cao cao, gầy gầy, mắt rất đẹp đúng không ạ?”
“Ừ, cô bé đó không chịu nói tên, đúng là làm việc tốt không cần để lại danh tính.”
Bà cười hiền.
"Chị ấy tên là Bắc Minh Du, tốt bụng lắm bà ạ.”
Vừa nói, tôi vừa đút miếng táo đã gọt cho bà ăn.
“Haha, trên đời này thật sự có người họ Bắc Minh sao.”
“Họ này hiếm thật đấy ạ.”
Vừa ăn bà vừa nói chuyện.
Tôi vừa thu dọn phòng bệnh, vừa tán gẫu với bà.
Không nói nhiều, nhưng không hề ngượng ngùng — đó là cảm giác thân quen, là sự ấm áp của người thân.
Tôi chuẩn bị rời đi vì trời đã tối, sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá.
Bà bất ngờ kéo tay tôi lại:
“Tiểu Lan, nếu bệnh của bà chữa không được… thì đừng chữa nữa.”
“Bà già rồi, cháu thì còn cả một tương lai phía trước. Bà không muốn làm gánh nặng của cháu.”
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bên trán bà:
“Bà sẽ khỏi mà.”
“Bà đã nuôi cháu lớn, cháu chăm sóc bà là điều nên làm.”
Rời bệnh viện, tôi dựa vào tường không kiềm chế được nước mắt.
Tôi siết chặt tay lại.
Nhất định bà sẽ khỏi thôi.
Trở về ký túc xá, Bắc Minh Du đã đợi tôi từ lâu.
Các bạn cùng phòng khác đều đã dọn ra ngoài thực tập, giờ chỉ còn hai chúng tôi.
Chị ấy nhìn tôi, hơi ngại ngùng hỏi:
Em... còn muốn sờ đuôi nữa không?”
Tôi gật đầu, muốn chứ, muốn lắm chứ! Cái đuôi óng ánh lấp lánh ấy…
Sờ vào mà vui đến kỳ lạ, lại còn thấy bình yên nữa.
Bắc Minh Du nằm lên giường.
Chiếc đuôi óng ánh bắt đầu xuất hiện — đôi chân của chị ấy dần biến thành đuôi cá.
Tôi nhìn cái đuôi to ấy, đột nhiên hỏi:
“Em nghe nói người cá nếu yêu ai mà người đó không yêu lại thì sẽ tan thành bọt biển. Có thật không?”
Bắc Minh Du ôm lấy tôi:
“Tất nhiên là thật.”
“Nên… em nhất định phải luôn yêu chị nhé.”
Tôi nhìn chị ấy, nghiêm túc nói:
“Em chắc chắn sẽ luôn yêu chị.”
Bắc Minh Du mỉm cười, đưa tay tôi đặt lên đuôi cá của chị ấy.
Tôi vừa sờ vừa có cảm giác… quen thuộc lạ thường!
Không lẽ trước đây tôi đã mộng du rồi sờ đuôi của Bắc Minh Du lúc nào mà không hay?
“Em tưởng người cá không cần học hành, sao chị cũng phải đi học?”
“Không được đâu, ba mẹ chị bảo phải học kiến thức mới không bị lừa.”
“Nhưng mà vẫn bị người ta lừa đấy thôi.”
Bắc Minh Du phụng phịu đáp.
Nói xong, chị ấy đưa tay che mắt tôi:
“Không cho nhìn nữa.”
Tôi đưa tay lên đáp lại lời chị, nhưng trong lòng chỉ nghĩ: là ai dám lừa Bắc Minh Du của em chứ? Em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị.