Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa (Dịch)

Chương 1: Thức Tỉnh

CHƯƠNG 1: THỨC TỈNH
--------------------------

"Đây là nghi lễ thức tỉnh cuối cùng của mấy người, nếu như vẫn không thể thức tỉnh thành công, các người sẽ trải qua cuộc sống như một người bình thường. Có lẽ đối với mấy người đó là một niềm tiếc nuối, nhưng lại có thể tránh được nhiều nguy hiểm, nhưng đó cũng không hẳn là chuyện tốt..."

Một giọng nói truyền vào tai Lục Duyên, từ hư ảo đến chân thật.

Hắn chấn động, chợt bừng tỉnh.

Lục Duyên ngẩng đầu, hắn quan sát xung quanh, trong mắt xen lẫn ngạc nhiên cùng ngờ vực.

Đây là một lớp học, trong lớp có rất nhiều học sinh, phải gần bốn mươi người.

Trên bục giảng, có một giáo viên chừng năm mươi tuổi đang chống tay lên bàn rồi nói chuyện.

“...... Nơi này là? “

Lục Duyên vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng phải ta đã chết rồi sao?”

Lục Duyên vốn là một súc vật vừa học xong đại học hai năm, hàng ngày hưởng thụ 996 phúc báo, thỉnh thoảng còn được hưởng phúc báo 007.

Bây giờ sự cạnh tranh giữa người lao động quá căng thẳng, không làm thêm giờ giống như có lỗi với cả thế giới.

Cuối cùng Lục Duyên vì thức đêm quá nhiều, cộng thêm mỗi ngày đên ăn thức ăn ngoài, nghỉ ngơi làm việc không lành mạnh, nên bị ung thư.

Sau khi chẩn đoán, thực ra trong lòng Lục Duyên cũng không có biến động gì quá lớn.

Cuộc sống mà, chẳng phải đợi đến lúc ngươi nghĩ nó đã đủ tệ hại rồi, nó sẽ lại cho bạn thêm một điều bất ngờ khác sao?

Khi được chẩn đoán, ung thư đã đến giai đoạn cuối rồi, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình cũng như đau khổ cho chính mình, hắn rưng rưng tự kết liễu đời mình.

Sau một thời gian dài tích lũy rất nhiều tài liệu học tập, cuối cùng Lục Duyên đã lựa chọn kết liễu đời mình.

Tuy rằng việc trốn tránh này rất đang xấu hổ thế nhưng Lục Duyên cảm thấy nó rất hữu ích.

Trong nhà còn có một đứa em trai, Lục Duyên cũng không cần lo lắng bố mẹ không có người chăm sóc, nên ra đi rất bình thản.

Chỉ là, e là bố mẹ sẽ đau lòng lắm nhỉ?

Vẻ mặt hốt hoảng của Lục Duyên chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó hắn liền trở về thực tại.

Vì vậy, vấn đề ở đây là…

Ta đang ở đâu?

Những lời giáo viên đứng trên bục giảng nói, từng từ Lục Duyên đều có thể hiểu được, thế nhưng ghép thành một câu thì hắn lại không hiểu được ý nghĩa là gì?

Thức tỉnh?

Thức tỉnh cái gì?

Đúng lúc này, đầu óc Lục Duyên chợt căng lên, có rất nhiều tin tức được nhập vào trong đầu Lục Duyên.

Sự mê man trong mắt hắn dần dần tan biến, thay vào đó là vài phần thanh tỉnh.

Thì ra hắn đã tới một thế giới khác, trở thành một thanh niên khác tên là Lục Duyên.

Ở thể giới này, mỗi người trong khoảng thời gian ba năm từ độ tuổi từ 16 đến 18, mỗi năm sẽ có được một cơ hội thức tỉnh.

Nếu có thể thức tỉnh thành công vậy thì có thể kích hoạt chuỗi gen của bản thân, trở thành chiến sĩ gen thần kỳ, hơn nữa còn có thể một vùng đất nguy hiểm có tên là Khởi Nguyên Chi Địa, dành được bảo vật kỳ dị cùng sức mạng cường đại.

Lục Duyên cũng không phải người thức tỉnh, hắn không hiểu quá nhiều về Khởi Nguyên Chi Địa hay người thức tỉnh, thông tin rất có hạn.

Bản thân hắn là một đứa trẻ mồ côi, trong một sự kiện dị hoá khi còn nhỏ, hắn là người sống sót duy nhất trong gia đình, dưới sự nuôi dưỡng của đất nước, hắn mới có thể trưởng thành.

Nhớ lại sự kiện dị hóa trong ký ức sâu thẳm, đồng tử Lục Duyên co rút, thân thể phát run.

Đây là bản năng của cơ thể này, cơ thể đang sợ hãi.

Năm nay Lục Duyên đã mười tám tuổi, nếu có thể thức tỉnh, kích hoạt dây chuyền gen, vậy tương lai hắn có thể đến học viện gen chiến sĩ để học tập.

Nếu không thể thức tỉnh, hắn chỉ có thể thi vào đại học bình thường, đương nhiên, đất nước sẽ không phụ trách học phí và sinh hoạt phí.

Dù sao, đất nước cũng chỉ có thể chu cấp đến mười tám tuổi trưởng thành mà thôi.

Ký ức của nguyên thân đã biến mất trước khi lên lớp, trong ký ức cuối cùng, cơ thể của hắn đổ rạp trên bàn, mất đi ý thức.

Có vẻ như hắn đã chết?

Vì nguyên thân vô cùng quái gở, trong lớp không có đến một người bạn, đến lúc lên lớp cũng không có ai phát hiện hắn đã chết, cho đến khi Lục Duyên xuyên qua.

Điều này khiến cho Lục Duyên có chút ngạc nhiên.

Theo như ký ức của nguyên thân, vì xảy ra sự kiện dị hoá, thêm việc mất hết bố mẹ, nguyên thân trở nên vô cùng lầm lì nhưng thân thể lại rất khoẻ mạnh.

Sao hắn có thể bị đột tử được?

Chẳng nhẽ hắn ta cũng thức khuya à?

Lục Duyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là do di chứng của sự kiện dị hoá, dù sao, ở trên thế giới này, dị hoá cũng là thứ khó lý giải, có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không hề kỳ lạ.

Lục Duyên không truy cứu đến cùng nữa.

Đối với hắn, có thể có được một lần trọng sinh đã là điều đáng mừng rồi.

Nếu đã đến, vậy thì hắn cứ an tâm mà tiếp nhận cuộc sống mới này đi.

Chỉ hy vọng đời này đừng bị cuốn vào cạnh tranh giữa công nhân, thực sự không chịu nổi.

“Được rồi, ai được gọi tên thì bước lên bục giảng, bắt đầu nghi lễ thức tỉnh. Vương Nhất.”

Lời nói của giáo viên ở trên bục kéo suy nghĩ của Lục Duyên trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, ánh mắt ngập tràn chờ mong.

Thức tỉnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất