Chương 24: Lũ Sâu Bọ Phiền Phức
Hắn tiếp tục chạy trốn, đồng thời khom lưng nhặt một ít đá vụn.
Hai tên người đầu chó ở xa xa trông thấy động tác khom lưng nhặt đá của Lục Duyên đều lộ vẻ nghi hoặc.
“Nhân tộc kia đang giở trò gì thế?”
"Không biết, tên nhân tộc này trơn nhẵn bóng láng! Đừng để hắn chạy mất!”
"Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu, trông bộ dáng của hắn, chắc là chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, làm sao có thể sánh được với chúng ta? Cho dù chênh lệch tốc độ không lớn, nhưng chắc chắn sức chịu đựng của hắn không bằng chúng ta, chờ đến khi hắn chạy mệt rồi, chẳng phải muốn làm gì thì làm cái đó sao?”
Nụ cười trên mặt hai tên người đầu chó trở nên dữ tợn.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy động tác tiếp theo của Lục Duyên thì đều trợn trừng hai mắt.
Giữa các cột đá trong Hôi Thạch lâm có một số khu vực rộng chừng ba bốn mươi mét, bình thường bọ cánh cứng hôi thạch sẽ chỉ ăn trên bề mặt cột đá - mặc dù tất cả mọi người đều không biết vì sao chúng nó lại ăn tốt như vậy, suốt ngày ăn đá cũng không thấy ngán.
Nếu như đụng vào một vùng có bề ngang khá rộng, vậy chẳng cần kinh động đến lũ bọ cánh cứng hôi thạch, chúng sẽ tự khắc chạy đến.
Tuy nhiên, bây giờ, sau khi Lục Duyên đã chạy qua khu vực có ba con bọ cánh cứng hôi thạch, hắn vung tay ném một hòn đá trúng đầu một con bọ cánh cứng hôi thạch.
Con bọ cánh cứng hôi thạch kia nhanh chóng ngừng động tác gặm nhấm đá của mình lại.
Nó lẳng lặng quay đầu, trông thấy Lục Duyên ném đá ở cách đó không xa.
Trầm mặc một lúc, con bọ cánh cứng hôi thạch hét chói tai, hai con bọ cánh cứng hôi thạch khác cũng nghiêng đầu, hét lên theo.
Ba con bọ cánh cứng hôi thạch nhả viên đá trên miệng xuống, đuổi theo Lục Duyên.
Cách đó không xa, hai tên người đầu chó trợn trừng hai mắt.
“... Hắn ta làm cái gì vậy?”
"Không biết? Có thể là không muốn chết trong tay chúng ta, mà muốn chết trong tay lũ bọ cánh cứng hôi thạch chăng?”
“Ha ha, nghĩ hay quá thể!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên trông thấy Lục Duyên lại bắt đầu ném đá lần nữa, dẫn thêm bốn con bọ cánh cứng hôi thạch ở bên kia tới.
Cộng thêm ba con trước đó, bảy con bọ cánh cứng hôi thạch trùng trùng điệp điệp, nhìn qua có chút đáng sợ.
Thế nhưng tốc độ của đám bọ cánh cứng hôi thạch ấy cũng chậm chạp, tốc độ của chúng không bằng hai tên người đầu chó, rất nhanh đã bị hai tên người đầu chó đuổi kịp.
Hai tên người đầu chó đuổi kịp lũ bọ cánh cứng hôi thạch, lũ bọ cánh cứng hôi thạch cùng nhau quay lại, lao về phía hai tên người đầu chó.
“Lũ sâu bọ phiền phức!”
Cùng lúc bị bảy con bọ cánh cứng hôi thạch nhìn chằm chằm, đến cả họ cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Đúng lúc này, đồng tử của tên người đầu chó lông xám co rút lại, hắn nghĩ tới cái gì đó:
"Chết tiệt! Ta biết tại sao tên nhân tộc kia lại dẫn lũ bọ cánh cứng hôi thạch đến chỗ này rồi! Hắn muốn dùng đám bọ cánh cứng hôi thạch này để chặn chúng ta!”
Tên người đầu chó lông nâu còn lại cũng phản ứng lại, giận tím mặt nói:
"Cái gì? Tên nhân tộc hèn hạ! Vậy mà lại dùng cái thủ đoạn này! Có bản lĩnh thì để chúng ra chém thoải mái đi!”
Sau khi họ điên cuồng chém bay bảy con bọ cánh cứng hôi thạch, Lục Duyên lại kéo giãn khoảng cách với họ thêm lần nữa.
Khoảng cách lần này còn gần đến năm mươi mét, còn xa hơn lúc ban đầu.
Hai tên người đầu chó thấy khoảng cách bị kéo giãn ra thì giận dữ gầm lên một tiếng, đuổi theo Lục Duyên lần nữa.
Lục Duyên quay đầu, trông thấy hai tên người đầu chó đang phẫn nộ, hắn ném viên đá trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ tươi cười.
Hiệu quả không tệ nha.
Hắn tiện tay ném thêm lần nữa, ném viên đá này lên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch đang nhâm nhi thưởng thức bữa ăn trên cột đá.
Con bọ cánh cứng hôi thạch lập tức oán hận Lục Duyên quấy rầy nó ăn uống, kêu xèo xoè, mang thêm hai đồng đội nhỏ khác xông về phía Lục Duyên.
Lúc này Lục Duyên đã bắt đầu ném đá vào những con bọ cánh cứng hôi thạch khác.
Chẳng bao lâu sau, đợi đến khi hai tên người đầu chó đuổi theo Lục Duyên chỉ còn cách khoảng ba mươi mét, phía sau Lục Duyên đã có thêm mười con bọ cánh cứng hôi thạch.
Hai tên người đầu chó trông thấy nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy thì sắc mặt trở nên âm trầm.
"Nhân tộc hèn hạ! Vậy mà lại dùng thủ đoạn này!”
Tên người đầu chó lông nâu hùng hùng hổ hổ, trường đao trong tay không ngừng vung vẩy, vô cùng phẫn nộ.
Còn tên người đầu chó lông xám thì mặt lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Duyên ở đằng xa, mở miệng nói:
"Không sao đâu, chúng ta chạy chậm lại một chút, cứ chạy theo như vậy."
"Hả? Đại ca, chúng ta không xông lên sao?”
"Xông lên sẽ lại khiến lũ bọ cánh cứng hôi thạch tấn công mà thôi, nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy, chúng ta muốn xử lý cũng phải mất chút thời gian, thời gian ấy đủ để cho hắn chạy trốn rồi."
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Tên người đầu chó lông xám cười lạnh một tiếng:
"Không phải hắn muốn chạy sao? Là một thợ săn trưởng thành thì phải có đủ kiên nhẫn. Chúng ta cứ đợi đến khi hắn chạy kiệt sức rồi lại xông lên lần nữa.”
Tên người đầu chó lông nâu giật mình, cười nói:
“Cũng đúng, chắc chắn sức chịu đựng của hắn không bằng chúng ta!”