Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 23: Phát Hiện Mới

Chương 23: Phát Hiện Mới
Một tên người đầu chó không phát hiện tình huống, vừa nói vừa nhìn về phía Lục Duyên, kết quả hắn ta phát hiện Lục Duyên đã chạy được mấy chục mét rồi.
Ngay lập tức, người đầu chó tức giận:
“Nhân tộc đáng chết! Dám lừa ta!”
“Đuổi theo! Giết hắn!”
Lục Duyên quay đầu lại nhìn hai tên người đầu chó đang đuổi theo, nhếch miệng.
“Ta nhớ kĩ các ngươi rồi! Các ngươi chờ đó cho ta.”
Ôi trời.
Lục Duyên rất khó chịu.
Nhìn thấy trang bị trên người hai tên người đầu chó, Lục Duyên biết bản thân đánh không lại.
Đánh không lại thì chỉ có thể chạy.
Không ngờ là hai tên người đầu chó này còn đuổi theo như chó nữa chứ.
Lúc này đây, Lục Duyên có chút đau đầu.
Bên trong Hôi Thạch lâm, những cột đá thô dài khổng lồ được trải rộng, tạo thành địa hình phức tạp.
Lục Duyên chạy trốn thật nhanh qua kẽ hở hở của cột đá, phía trước đang có hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch đang nhâm nhi thưởng thức bữa ăn nham thạch.
Sau khi Lục Duyên tới gần, hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch dừng lại cùng lúc, sau khi râu run rẩy, chúng quay đầu nhìn về phía Lục Duyên đang chạy như điên tới.
Sau khi phát hiện ra thủ phạm quấy rầy bữa ăn của mình, hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch phẫn nộ hét lên, vọt về phía Lục Duyên, mở miệng đầy dữ tợn như muốn xé nát tên này.
Sắc mặt Lục Duyên vẫn không thay đổi, bước chân đan xen, thân hình biến hóa, hắn xuyên qua vòng vây của hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch, tiếp tục chạy về phía trước.
Xèo xèo! !
Hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch nhìn bóng lưng Lục Duyên rời đi, giống như bị vũ nhục, chúng phát ra tiếng rống giận càng thêm căm phẫn rồi đuổi theo Lục Duyên.
Nhưng mà hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch còn chưa đuổi theo được bao lâu, hai luồng sáng đen sì đã đánh chúng bay ra ngoài.
Chúng đập vào cột đá, phần lưng rơi xuống, tám cái chân ngắn giãy dụa, cố gắng xoay người.
Sắc mặt của hai tên người đầu chó âm trầm nhìn thoáng qua bọ cánh cứng Hôi Thạch, bọn chúng lại tiếp tục đuổi theo Lục Duyên.
Đợi đến khi hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch xoay được người, chúng nhìn chung quanh, phát hiện đã không thấy đối thủ đâu nữa, râu của chúng chạm vào nhau, sau đó lại chậm rãi chạy về ăn nham thạch.
Mà ở cách đó không xa, hai tên người đầu chó nhìn vào lưng Lục Duyên, trong đó có một tên người đầu chó màu xám nhe răng cười nói:
"Nhân tộc, đừng chạy nữa! Ngươi chạy không thoát đâu!”
"Ha ha ha! ! Từ đầu đến chân chỉ có một thanh vũ khí hợp kim? Lần đầu tiên ta thấy có tên chiến sĩ gen nào nghèo kiết xác như vậy đấy, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chờ chết đi!”
Rõ ràng tốc độ tôi luyện gen của hai tên người đầu chó này nhanh hơn Lục Duyên một chút, tố chất thân thể cũng mạnh hơn Lục Duyên, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tuy rằng lúc trước Lục Duyên lén lút chạy được mấy chục mét, nhưng bây giờ hắn đã sắp bị đuổi kịp rồi.
Sắc mặt Lục Duyên có chút khó coi.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây sao?
Lần đầu tiên tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, nếu như chết ra ngoài, thì uổng phí những nỗ lực khi trước rồi.
Hơn nữa sau khi chết đi, tinh thần cũng sẽ bị thương, phải đợi khi tinh thần khôi phục mới tiến vào được lần nữa, thế này thì phải lãng phí bao nhiêu thời gian đây?
Đây là điều mà hắn không thể chấp nhận được.
Lục Duyên nhìn xung quanh, suy nghĩ lưu chuyển, suy nghĩ đối sách.
Lúc này, ở đằng xa lại xuất hiện thêm ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch, cảm nhận được Lục Duyên đang tới gần, chúng đều nhả nham thạch trên miệng xuống mà nhào về phía Lục Duyên.
Chậc chậc!
Lục Duyên có chút buồn bực chậc lưỡi.
Vốn đã bị đuổi theo, bây giờ muốn né tránh đòn tấn cồn của bọ cánh cứng Hôi Thạch thì phải giảm tốc độ lại, vậy chẳng phải càng dễ bị đuổi kịp sao?
Thế nhưng cơ thể hắn còn chưa cứng như nham thạch, không trốn thì để bị cắn nát à?
Lục Duyên bất đắc dĩ di chuyển cơ thể, tránh né công kích của ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch.
Cũng may là lũ bọ cánh cứng Hôi Thạch này chỉ có một phương thức tấn công duy nhất, bây giờ Lục Duyên né tránh rất thuần thục rồi.
Xèo xèo! !
Ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch nhào vào khoảng không, chúng phẫn nộ thét chói tai, lại muốn nhào về phía Lục Duyên.
Đúng lúc này, hai tên người đầu chó đến gần ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch, râu của ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch lại run lên, quay đầu nhìn về phía hai trên người đầu chó, chúng thét chói tai nhào về phía người đầu chó.
“Đám sâu bọ phiền toái!”
Tên người đầu chó lông xám cau mày, một đao chém bay một con bọ cánh cứng Hôi Thạch, một con bọ cánh cứng Hôi Thạch khác cũng bị hắn một cước đá bay, tên người đầu chó còn lại cũng chém bay con bọ cánh cứng Hôi Thạch thứ ba.
Bị bọ cánh cứng Hôi Thạch ngăn cản, tốc độ của hai tên người đầu chó cũng chậm lại một chút.
Cách đó không xa, Lục Duyên nghe thấy động tĩnh thì ngoái nhìn lại, trông thấy cảnh tượng này thì mắt hắn sáng lên, một ý nghĩ lớn mật nảy ra.
Tốc độ của bọ cánh cứng Hôi Thạch chắc chắn sẽ không nhanh bằng hắn.
Mà chỉ cần có người đến gần bọ cánh cứng hôi thạch trong phạm vi nhất định, nó sẽ lập tức phát động tấn công, không cần biết đối phương là ai.
Nếu vậy thì... Ánh mắt Lục Duyên hơi nheo lại.
Hắn nở một nụ cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất