Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 117: Bị Đánh

Chương 117: Bị Đánh


"Ba, ban nãy con đụng phải bạn gái của hắn, bạn gái của hắn xinh đẹp quá, thế nên con...con có nói mấy lời quá đáng. Con phải làm sao bây giờ?"
Triệu Tông Tường trừng mắt:
"Thế mà còn đứng đây à? Cút đi xin lỗi ngay. Chuyện này còn cần ba dạy hả? Nếu không được hắn tha thứ thì đừng có về đây nữa."
"Con đi ngay đây."
Triệu Hữu Tài vội vã rời đi.
Triệu Tông Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
Với độ cao của lão hiện tại thì lão đã lờ mờ biết trên đời này có thế gia võ đạo, tông môn võ đạo tồn tại, chỉ là hắn không ngờ đến súng đạn cũng không đối phó được người như thế.
"Thế hệ thanh niên đã có thể đạt đến trình độ cỡ này, chắc chắn là thiên tài võ đạo đỉnh phong. Có lẽ bản thân hắn cũng có địa vị không thấp trong tông môn võ đạo."
Triệu Tông Tường thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Phàm tới bệnh viện, Thẩm An Mai đã nằm trên giường bệnh, đang được y tá đắp thuốc.
"Học trưởng không sao chứ?"
Tô Ấu Vi thấy Tiêu Phàm bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Ta có thể có chuyện gì."
Thẩm An Mai ôn hòa:
"Tiêu Phàm, ta không có vấn đề gì lớn, nằm hai ngày là khỏe như vâm. Giờ muộn rồi, ngươi đưa mấy người Ấu Vi về sớm đi."
Tô Ấu Vi nói:
"Bà viện trưởng, mai là thứ bảy, tối nay để ta với Tuyết Yến ở lại đi, chúng ta tìm một khách sạn để ngủ, sáng mai sẽ tới chơi với đám Nha Nha."
"Bà viện trưởng, ta và Ấu Vi đã thương lượng với nhau rồi."
Lữ Tuyết Yến cười nói.
Lúc này, Triệu Hữu Tài vội vã chạy tới, vừa thấy Tiêu Phàm đã quỳ phịch xuống đất:
"Tiêu ca, vừa nãy là ta không đúng, ngươi muốn đánh muốn chửi ta đều chịu."
Mấy người Tô Ấu Vi kinh ngạc nhìn Triệu Hữu Tài.
Lúc trước Triệu Hữu Tài vô cùng phách lối, sao tự nhiên lại nơm nớp như vậy rồi?
"Ngươi bị ba ngươi đánh à?"
Tiêu Phàm thấy dấu bàn tay trên mặt Triệu Hữu Tài.
Triệu Hữu Tài gật đầu, lại nhìn sang Tô Ấu Vi.
"Chị dâu, ban nãy trêu đùa ngươi là lỗi của ta, ngươi cũng đánh ta trút giận đi."
Tô Ấu Vi đỏ mặt:
"Ai...Ai là chị dâu ngươi, ngươi đừng nói lung tung."
Triệu Hữu Tài kinh ngạc:
"Chị dâu, là chính ngươi nói có bạn trai mà, chẳng lẽ không phải Tiêu ca? Ngươi với Tiêu ca vô cùng xứng đôi, ta cảm thấy hai ngươi đứng chung một chỗ rất đẹp."
Mặt Tô Ấu Vi lập tức càng đỏ.
"Ta...lúc ấy ta chỉ không muốn ngươi quấn quít lấy ta nên mới nói như vậy."
Triệu Hữu Tài gật đầu:
"Ra là thế, vậy thì gọi chị dâu cũng không sai, dù sao ta thấy ngươi và Tiêu ca sớm hay muộn cũng ở bên nhau."
Tiêu Phàm khoát tay:
"Mau cút đi, bà viện trưởng còn cần tĩnh dưỡng."
Triệu Hữu Tài thở hắt ra, lập tức đứng lên.
"Tiêu ca còn có chuyện gì sai bảo không? Nếu Tiêu ca còn việc gì cần thì cứ nói, Triệu Hữu Tài sau này chính là đàn em của ngươi, ngươi bảo ta làm gì thì ta làm nấy."
Triệu Hữu Tài nghiêm mặt nói.
Tiêu Phàm suy nghĩ một lát:
"Bên cô nhi viện không đủ người, ngươi bố trí hai người vào cô nhi viện, có kinh nghiệm làm việc liên quan là tốt nhất, cũng đừng cưỡng bách người ta. Còn nữa, nhà họ Triệu các ngươi kiếm được nhiều tiền như thế mà cứ trơ mắt nhìn cô nhi viện trong địa bàn nhà mình rách nát thế cũng được à? Lần sau ta tới, hi vọng có thể nhìn thấy chút thay đổi."
Triệu Hữu Tài gật đầu lia lịa:
"Tiêu ca, ta bảo đảm làm việc ổn thỏa."
Tiêu Phàm vẫy tay, Triệu Hữu Tài mau chóng rời khỏi.
Thẩm An Mai khiếp sợ hỏi:
"Tiêu Phàm, ngươi nói nhà họ Triệu là nhà họ Triệu kia sao?"
Tô Ấu Vi và Lữ Hải Yến không biết rõ nhà họ Triệu, nhưng Thẩm An Mai ở huyện Lôi Sơn cả đời, đương nhiên không lý nào không biết thổ hoàng đế huyện Lôi Sơn là gia tộc họ Triệu.
"Phải."
Tiêu Phàm gật đầu.
Thẩm An Mai không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vậy mà có khả năng khiến người của nhà họ Triệu cúi đầu, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì thì chuyện này cũng quá mức kinh người.
Thẩm An Mai còn không biết Triệu Hữu Tài là con trai của Triệu Tông Tường, bằng không thì càng khiếp sợ.
"Tiêu Phàm, cảm ơn ngươi."
Thẩm An Mai nói.
Cô nhi viện của họ hiện tại chỉ có ba người lớn, lại cần trông nom mấy chục đứa trẻ, còn phải quản trong quản ngoài cô nhi viện, nhiều lúc cũng rất quá sức.
Nếu người của nhà họ Triệu đồng ý tìm hai người tới thì chắc chắn không có vấn đề gì.
"Bà viện trưởng yên tâm dưỡng bệnh là được."
Tiêu Phàm mỉm cười trả lời.

"Tít tít!”
Điện thoại của Tiêu Phàm đổ chuông, hắn nhìn lướt qua, không ngờ lại là Đường Tại Thiên gọi đến. Tiêu Phàm đi ra khỏi phòng bệnh rồi nghe điện thoại.
"Tiêu thiếu gia, ở phía Myanmar sảy ra chút chuyện. Người của Tang Huy hình như lại đến kho để kiểm tra lại lần nữa rồi, sau đó bọn hắn phát hiện ra kho hiện tại trống không, cái gì cũng không có, mà sau đó bọn hắn còn tra được thêm là không hề có xe hay thuyền nào vận chuyển đồ ở bên trong ra ngoài hết.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất