Chương 12: Manh Mối
Tiêu Phàm tính toán một phen, âm thầm chắt lưỡi.
Người nhiều, lượng tiêu hao quá mức khủng bố.
Hiện tại trong thẻ hắn có hơn ba trăm vạn, nhưng không thể lập tức tiêu sạch số tiền này được. Muốn kiếm càng nhiều tiền thì cần vốn càng nhiều.
"Ngày mai vẫn phải tới tầng ba Đổng Ký nguyên thạch một chuyến. Giá nguyên thạch trên tầng ba càng cao, chỉ cần trúng lớn là kiếm to rồi."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
"Ring ring!"
Tiếng điện thoại di động chợt vang lên, Tiêu Phàm lấy điện thoại ra xem thử, là Lương Võ gọi tới.
Hắn không hiểu ra sao, Lương Võ gọi cho hắn làm gì?
Chẳng lẽ Lưu Khôn kia là hàng nhái, muốn đòi lại số tiền thưởng năm mươi vạn à?
Dù thế thật thì Tiêu Phàm cũng không hoảng hốt.
Hắn nhận máy:
"Đội trưởng Lương, thật hiếm thấy ngươi gọi điện cho ta."
Tiêu Phàm nói.
Ban đầu, tai nạn xe cộ của ba mẹ của hắn do cảnh sát giao thông thụ lý, nhưng người gây tai nạn chạy trốn, không tìm thấy người. Cuối cùng chuyển giao vụ án tới chỗ của Lương Võ.
Ban đầu ngày nào Lương Võ cũng gọi tới, sau đó bắt đầu thưa dần.
Hắn đã tuyệt vọng.
Lương Võ trầm giọng nói:
"Tiêu Phàm, lúc thẩm tra xử lý Lưu Khôn, đối phương khai báo vài chuyện. Vụ án của ba mẹ ngươi có tiến triển. Ta sẽ tiếp tục điều tra, có hy vọng phá được vụ án ba mẹ ngươi rồi!"
Hai mắt Tiêu Phàm lộ rõ vui sướng.
Đến hôm nay, hắn đã không quan tâm tiền bồi thường cho cái chết của ba mẹ nữa rồi, chỉ muốn kẻ gây tai nạn phải trả giá đắt.
Nếu đối phương không gây tai nạn bỏ trốn, ba mẹ của hắn hoàn toàn có khả năng sống sót.
Năm nay Tiêu Phàm 21 tuổi, nhưng năm năm trước hắn mới 16, cái chết của ba mẹ đả kích hắn rất mạnh, đến nỗi qua năm năm vẫn chưa thoát khỏi bóng ma.
"Đội trưởng Lương, là manh mối gì vậy?"
Tiêu Phàm vội dò hỏi.
Lương Võ trầm giọng nói:
"Chuyện này không thể tiết lộ cho ngươi. Nếu không phải vì ngươi đợi lâu quá rồi thì ta còn không được phép gọi cuộc điện thoại này báo cho ngươi. Tóm lại, chúng ta sẽ làm hết sức mình."
Lương Võ nói xong câu này thì cúp máy, ngày nào hắn ta cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Vành mắt Tiêu Phàm đỏ lên, rốt cuộc cũng có hy vọng!
Không ngờ bắt được Lưu Khôn lại cho hắn niềm vui bất ngờ đến vậy.
"Xem ra Tô Ấu Vi không phải tai tinh, mà là phúc tinh rồi."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Nếu không nhờ Tô Ấu Vi dẫn người tới bên này, hắn đã không kiếm được khoản tiền thưởng năm mươi vạn kia, Lương Võ cũng không thẻ tìm ra đầu mối mới.
Lưu Khôn bị treo giải thưởng đã hai năm, nếu lần này không bị bắt thì có khi còn ung dung tự tại thêm mấy năm nữa, thậm chí càng lâu.
"Reng reng..reng reng!"
Trời chiều ngả bóng, chuông cửa lại bất chợt vang lên.
Tiêu Phàm cảm thấy khó hiểu.
Nhà trọ cạnh trường học thường xuyên giao dịch, hàng xóm cũ đã rời đi từ lâu, những năm này hắn lại không làm quen với hàng xóm mới.
Nếu là người đến gây sự như Dương Vinh thì cũng chẳng ấn chuông cửa.
Tiêu Phàm vừa nghĩ ngợi vừa đi đến lối vào, hắn theo thói quen nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Khi ba mẹ còn sống, hắn không có thói quen này, sau khi ba mẹ qua đời mới tạo thành thói quen như vậy.
"Tô học muội, sao ngươi lại tới đây?"
Tiêu Phàm mở cửa, kinh ngạc nói.
Tô Ấu Vi đứng ở ngoài cửa, thấy cửa mở ra thì vội tiến vào trong nhà.
"Học trưởng mau đóng cửa lại, bị người phát hiện ta đến nơi này thì sẽ gặp phiền toái mất."
Tô Ấu Vi vội nói.
Tiêu Phàm khép cửa lại, nhưng cũng không đóng hẳn.
"Tô học muội, ta không định cho thuê phòng nữa. Người khác cũng biết ta ở nơi này, cho ngươi thuê cũng không hay đâu."
Tiêu Phàm nói, hắn cũng không định tự mình rời đi.
Nhưng nếu hắn ở chung với Tô Ấu Vi, dù không phát sinh chuyện gì thì cũng sẽ bị đồn sôi sùng sục.
"Học trưởng, ta biết mà. Hôm đó ngươi đập bể điện thoại di động để cứu ta, đây là điện thoại mới ta mua cho ngươi. Học trưởng mở máy nhìn xem có vấn đề gì không?"
Tô Ấu Vi lấy một chiếc di động mới trong túi ra.
Tiêu Phàm ngơ ngác.
Tô Ấu Vi còn nhớ rõ cái này.
"Tô học muội, điện thoại này phải bốn, năm nghìn tệ chứ hả? Cái di động bị vỡ của ta lúc mua cũng chỉ hai nghìn tệ thôi, còn dùng ba năm rồi. Vừa lúc nhân cơ hội đổi mới."
Tiêu Phàm nâng di động mới trong tay mình lên.
Tô Ấu Vi tinh mắt, liếc một cái đã nhận ra di động Tiêu Phàm mới mua là hàng rẻ tiền.
"Học trưởng cứu mạng ta, đây chỉ là một phần nhỏ tấm lòng của ta, mong học trưởng nhận cho."
Tô Ấu Vi để điện thoại di động xuống, quay người định rời đi.
Vì mua cái điện thoại di động này, nàng thuê nhà trọ nhỏ ba ngày, mỗi ngày bận rộn đến ba giờ sáng, lấy được sáu nghìn tệ tiền công.
Với tư cách Hacker đỉnh phong, nếu nàng muốn vớt tiền của thì không khó, chỉ cần lộ ra nickname "Vịt con xấu xí" trên mạng thì cũng dễ dàng nhận được đơn hàng lớn.
Nhưng nếu là người mới thì dù có kỹ thuật cũng khó nhận được đơn hàng.