Chương 142: Huyền Vũ Quân Đoàn
Về phần phủ thành chủ, xây dựng đơn giản bình thường là được ngược lại không khó, nhưng đang trong thời kỳ chiến tranh với tư cách thống lĩnh ở tại phủ thành chủ, nếu xây dựng quá sơ sài lực phòng ngự không đủ sẽ dễ dàng đãn đến việc bị địch nhân tấn công. Lỡ như tướng lĩnh đang ngủ mà bị chém đầu thì quả thật là một tổn thất khổng lồ.
"Xuất hiện."
Tiêu Hải đi đến khu vực phía Đông thành, hắn làm cho không ít xi măng, hạt cát còn có cốt sắt xuất hiện ở bên ngoài.
"Đại soái ngươi lại lấy được thứ tốt à?"
Một người tướng quân đứng bên cạnh Tiêu Hải kinh ngạc nói.
Tiêu Hải chỉ chỉ một đống bao xi măng: "Những thứ kia là xi măng, một phần nước hai phần xi măng ba phần đất cát sáu phần đá viên, trộn lẫn với nhau theo tỷ lệ này, pha chế thành bê tông cộng thêm sử dụng cốt sắt, các ngươi tranh thủ thời gian trước tiên đem cửa Đông bên này sửa xong đi."
Lúc bọn hắn công thành đã phá hư cửa Đông, bây giờ phải nắm chặt thời gian tu sửa, nếu không địch nhân phản công rất có thể sẽ từ cửa Đông bên này trực tiếp đánh vào bên trong thành.
"Ta đã rõ, đại soái."
Đá viên bên này rất nhiều đầy đường đều có, dưới sự chỉ huy của Tiêu Hải không bao lâu bê tông đã được pha trộn xong.
Mọi người sắp xếp khung gỗ gọn gàng rồi đóng cốt sắt bỏ vào trong rồi nhanh chóng rót bê tông vào bên trong khung gỗ.
"Đại soái, cái này có thể dùng được không a?"
Mọi người xung quanh đều có chút ngạc nhiên, bọn hắn cảm giác bê tông so với bùn không khá hơn bao nhiêu cả.
Tiêu Hải trợn mắt nói:
"Chẳng lẽ ông đây còn lừa các ngươi hay sao? Ngày mai các ngươi liền biết thôi. Bây giờ nhanh chóng đem phủ thành chủ vây lại. Ông đây không cần các ngươi phải xây cho đẹp phòng ngự tốt là được rồi. Ba chỗ còn lại quanh cửa thành bị hư hỏng cũng phải gia cố luôn, Thanh Hỏa thành nơi này phòng ngự không được như Ngân Nguyệt thành đâu."
Một thủ hạ tướng quân đứng bên cạnh Tiêu Hải xoa xoa tay dò hỏi:
"Đại soái không biết ngài lần này đi có lấy được y phục chưa? Những cái kia y phục ngươi lấy về kia tốt hơn của chúng ta nhiều."
"Đại soái nếu như có rồi, ngài cho Huyền Vũ quân đoàn chúng ta nhiều một chút."
"Đại soái —— "
Xung quanh mấy người tướng quân nhộn nhịp mở miệng.
Tiêu Hải thủ hạ hôm nay đã có hơn 18 vạn binh sĩ, những binh lính này phân thành bốn cái quân đoàn lần lượt gọi là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, chính hắn tự mình khống chế Thanh Long quân đoàn. Thanh Long quân đoàn bây giờ trước mắt có sáu vạn người, ba cái quân đoàn còn lại đều là 4 vạn người. Thanh Long quân đoàn binh sĩ là từ lúc mới bắt đầu đã đi theo Tiêu Hải, thực lực chiếu đấu mạnh mẽ nhất.
"Nhìn các ngươi kìa, chỉ có chút tiền đồ này thôi."
Tiêu Hải vừa nói vừa vung tay, một lượng lớn quần áo huấn luyện đặc chiến xuất hiện đầy đất.
"Tại đây có tổng cộng 6 vạn bộ đồ các ngươi ba cái quân đoàn cho nhau phân 4 vạn bộ, còn lại 2 vạn bộ là Thanh Long quân đoàn, các ngươi ăn đủ no mặc đủ ấm, cố gắng tương lai mạnh mẽ lên đừng cho ông đây kéo chân sau nghe chưa."
Tiêu Hải cười mắng.
"Đại soái cứ yên tâm!"
Xung quanh ba cái quân đoàn trưởng còn lại hưng phấn không thôi, tuy còn chưa đến thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng bây giờ cũng đã rất lạnh rồi, trời đông giá rét, những quần áo huấn luyện đặc chiến này chính là thứ tốt đó.
"Tất cả cút con bê đi."
Tiêu Hải khoát tay một cái.
. . .
Tiêu Phàm đi đến bệnh viện.
"Đã xuất viện sao?"
Tiêu Phàm nghi ngờ hỏi,
"Lương đội trưởng không phải vừa tiến hành phẩu thuật não sao? Làm sao nhanh như vậy đã xuất viện rồi."
Bác sĩ giải thích nói:
"Giải phẫu mổ não ngắn nhất cũng phải bảy ngày mới được xuất viện, Lương đội tình huống chúng ta cũng đã đánh giá và đưa ra đề nghị là nghỉ ngơi hai tuần lễ mới xuất viện, nhưng hôm nay mới ngày thứ chín, chính hắn đã kiên trì đòi phải ra viện cho bằng được."
Tiêu Phàm cau mày nói:
"Hắn cứ kiên trì đòi xuất viện thì các ngươi sẽ để cho hắn đi à?"
Bác sĩ thần sắc bất đắc dĩ.
"Lương đội trưởng nóng nảy cố chấp lên thì quả thực chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản. Tuy nhiên chúng ta đã phái một y tá đi theo bên cạnh hắn, nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra chúng ta sẽ ngay lập tức xử lý."
Tiêu Phàm thoáng thở dài một hơi, dạng này còn ổn một chút.
"Hắn đòi trở về đi làm sao?"
"Đúng thế."
Tiêu Phàm rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến đội điều tra hình sự, thấy được Lương Võ trên đầu còn đang bao bọc băng gạc.
"Tiêu Phàm ngươi có phải ngốc hay không, ngươi vừa mới kiếm được 100 vạn tiền thưởng vậy mà còn đem toàn bộ nạp vào tài khoản y tế của ta, ta đây là tai nạn lao động sẽ được nhà nước thanh toán."
Lương Võ nhìn thấy Tiêu Phàm vội vàng nói, việc này là luac hắn xuất viện mới biết được.