Chương 150: Trò Chuyện
Triệu Tông Tường báo cáo:
"Giá trung bình của các loại máy bay không người lái là 2500, tổng giá là 25 triệu. Các thứ lặt vặt còn lại tổng cộng cũng khoảng 2300."
Tiêu Phàm chuyển cho Triệu tổng 28 triệu.
“Triệu tổng, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi, chuyện ở đây ta sẽ tự lo liệu.”
Tiêu Phàm khoát tay nói.
Triệu Tông Tường đáp:
"Tiêu thiếu, ngươi xem mấy cái này xong rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không? Ngươi và Hữu Tài là bạn cùng lớp, ta sẽ gọi Hữu Tài đến để hắn học hỏi một chút từ ngươi. Hắn mỗi ngày đều không chịu làm việc gì đàng hoàng."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Được, vậy một lúc nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm. Hắn không làm việc đàng hoàng thì cũng có tiền từ việc không đàng hoàng, hắn có tiêu cả mười đời cũng không hết tiền của ngươi được.”
Triệu Tông Tường mỉm cười nói:
"Nhà chúng ta đúng là có một ít tiền, nhưng năng lực của chính mình vẫn là quan trọng nhất. Tiêu thiếu, Triệu gia có một khách sạn ở gần đây, chúng ta dùng bữa ở đấy nhé?"
Tiêu Phàm nói:
"Khách tùy theo chủ, nơi này là địa bàn của nhà họ Triệu ngươi, ngươi có thể tự sắp xếp.”
…
Không bao lâu sau, đám người Tiêu Phàm đã đến khách sạn của Triệu gia, Triệu Hữu Tài đã đứng trước cửa chào đón.
"Triệu Hữu Tài, ngươi mới từ châu Phi về à?"
Tiêu Phàm kinh ngạc hỏi, mới mấy ngày không gặp mà cả người Triệu Hữu Tài đã đen đi rất nhiều.
Triệu Hữu Tài cười ngượng nói:
"Tiêu ca, không phải ta bận rộn chuyện của cô nhi viện sao? Hiện giờ mặt trời rất độc ta lại phải phơi nắng mấy ngày, nhưng chuyện bên cô nhi viện kia cũng đã có tiến triển nhanh chóng rồi."
Tiêu Phàm nhìn Triệu Tông Tường nói:
"Triệu tổng, ta cảm thấy Triệu Hữu Tài bận rộn như vậy rất tốt, vậy mà ngươi vẫn nói hắn ngày nào cũng không làm việc đàng hoàng, này là không đúng rồi."
"Vâng vâng, Tiêu thiếu gia ngươi phê bình rất đúng."
Triệu Tông Tường vội nói. Trong lòng Triệu Hữu Tài khiếp sợ, sao lão tử nhà mình lại như thay đổi người khác vậy? Hắn cũng biết Tiêu Phàm có thân phận lớn, nhưng lại lớn đến mức này sao?
"Đi thôi, chúng ta đi vào nà."
Tiêu Phàm cười cười nói.
Đám người Tiêu Phàm nhanh chóng tiến vào bên trong khách sạn, bọn họ đi thang máy riêng trực tiếp đến tầng cao nhất.
"Triệu tổng, ngươi đây là —— "
Tiêu Phàm hơi nhíu mày, trong phòng vậy mà lại có rất nhiều cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, ngự tỷ, loli, trong sáng, sexy, kiểu gì cũng có.
Triệu Tông Tường nói:
"Tiêu thiếu gia, ta cảm thấy ba người chúng ta ăn một bàn đồ ăn lớn như vậy có hơi lãng phí, nên để các nàng đi theo giúp vui, cũng có thể hầu hạ Tiêu thiếu gia ngươi."
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
"Triệu tổng bảo các nàng ra ngoài đi."
Triệu Hữu Tài vội nói:
"Cha cũng thật là, bạn gái của Tiêu ca tựa như tiên nữ trên trời, sao Tiêu ca có thể để ý loại người như các nàng được?"
Triệu Tông Tường khoát tay, mấy cô gái lưu luyến rời đi.
Các nàng biết thân phận của Triệu Tông Tường, Triệu Tông Tường lại ân cần gọi Tiêu thiếu gia, như vậy người là cấp bậc còn cao như thế nào?
Tướng mạo của Tiêu Phàm lại còn rất bảnh bao, nếu được Tiêu Phàm nhìn trúng nói không chừng các nàng có thể một bước lên trời.
"Triệu tổng, ta không thích làm mấy chuyện rảnh rỗi như vậy. Ngươi đã hoàn thành xong chuyện ta đã dặn dò, sau này nếu Triệu gia có tai họa gì lớn, ta cũng sẽ giúp ngươi một tay."
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Triệu Tông Tường vội nói:
"Tiêu thiếu gia, ta biết, mời Tiêu thiếu gia ngồi, ta sẽ dặn bọn họ mang thức ăn lên ngay."
Đủ loại món ngon mỹ vị được đưa lên, Tiêu Phàm được mở rộng tầm mắt. Trong thẻ của hắn dù có không ít tiền, nhưng mức độ tiêu phí của bản thân cũng không hề tăng lên.
Triệu Tông Tường chuẩn bị một bàn ăn này, không tính rượu thì giá cả đoán chừng cũng sẽ không thấp hơn mười vạn, Tiêu Phàm không nhận ra là loại rượu gì, nhưng chắc chắn giá trị một chai cũng sẽ không thấp hơn mười vạn.
"Triệu tổng, thật tốn kém đó."
"Tiêu thiếu gia hài lòng là được rồi."
Đám người Tiêu Phàm bắt đầu ăn uống.
Nửa giờ trôi qua, điện thoại của Triệu Tông Tường vang lên, sắc mặt hắn đọt nhiên thay đổi, hắn cúp điện thoại rồi áy náy nói:
"Tiêu thiếu gia, để Hữu Tài dùng bữa cùng ngươi đi, trong nhà ta có chút chuyện nên ta phải về trước để xử lý."
"Ừm."
Tiêu Phàm gật đầu.
Triệu Tông Tường vội vã rời đi, Tiêu Phàm nhìn Triệu Hữu Tài hỏi:
"Triệu Hữu Tài, gia gia của ngươi bị bệnh gì vậy?"
Triệu Hữu Tài kinh ngạc nói:
"Tiêu ca biết gia gia của ta bị bệnh à?"
"Ừm."
Hắn vừa nghe được người ở đầu bên kia điện thoại nói, bệnh của gia gia Triệu Hữu Tài có chuyển biến xấu.
Vẻ mặt Triệu Hữu Tài có chút suy sụp nói:
"Trước kia, gia gia ta vẫn còn rất khỏe mạnh, không biết vì sao mà hai năm trước lại bắt đầu mắc bệnh tâm thần, có lúc ở nhà vô duyên vô cớ đập đồ loạn xạ. Nửa năm gần đây, tình hình càng nghiêm trọng hơn, có lúc ông như biến thành một con thú hoang, cha ta đã tìm không ít bác sĩ cho ông ấy, cũng đều bó tay hết cách không thể nào tìm ra lý do."