Chương 157: Phiền Phức Lớn
Tô Ấu Vi nói, trong giọng nói của nàng bất giác có thêm một chút buồn bã. Tiêu Phàm cười nhẹ đáp:
“Nếu như ăn không hết thì để ta gói lại đem đi, như thế cũng đỡ cho ta phải ra ngoài đi ăn vài bữa.”
“Đàn anh, ngươi mau mau nếm thử món này đi, ba món này đều là những món mà ta mới học được đấy.”
Tô Ấu Vi chỉ chỉ ba món ăn ở trên bàn, ba món này đều có thể nhìn ra đã được nấu rất tỉ mỉ.
“Được, vậy chúng ta bật chút nhạc, để thêm không khí cho bữa ăn nhé.”
Tiêu Phàm cười ha ha nói, hắn vừa nói vừa bật một khúc đàn piano trong điện thoại lên. Tô Ấu Vi mặt hơi đỏ lên. Cô gái ở phòng 2301 vừa nghe tiếng trong máy nghe lén vừa cau mày. Hàng mà nàng ta lắp đặt là hàng xịn, đúng ra nàng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ của Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi, nhưng bây giờ thứ nàng ta nghe thấy chỉ còn lại là tiếng đàn mà thôi.
“Ấu Vi, ta nghe quản lí tòa nhà nói rằng hắn thấy có người lén la lén lút trước cửa nhà chúng ta. Có thể đối phương đã lén lẻn vào trong phòng rồi. Ngươi có bị mất thứ gì hay không?
Tiêu Phàm đè thấp giọng xuống dò hỏi. Tô Ấu Vi ngay lập lức đề cao cảnh giác, nàng không sợ bị trộm mất đồ, mà nàng sợ thân phận của bản thân bị bại lộ, nếu như thân phận hacker của nàng bị lộ ra thì rất có khả năng việc này sẽ đem lại phiền phức rất lớn.
“Đàn anh, ta không bị mất gì cả.”
Tô Ấu Vi cũng nhỏ giọng nói. Tiêu Phàm cau mày:
“Nếu như không có thứ gì bị mất cả thì ngươi phải đề phòng một chút, đề phòng đối phương vào phòng lắp trộm camera quay trộm hay gì đó tương tự, kể cả bây giờ có ở phòng ngủ chính thì ngươi cũng nên cẩn thận một chút.
“Đàn anh, trước giờ ta vẫn chú ý cận thận mà.”
Tô Ấu Vi hơi đỏ mặt nói, trước giờ nàng chưa từng không mặc đồ đàng hoàng mà chạy loạn khắp nơi bao giờ cả.
“Đàn anh, chúng ta có cần báo cảnh sát hay không?”
Tiêu Phàm nói:
"Ban nãy ta đã đến phòng quản lí hỏi thăm thử một chút, khách thuê phòng 2301 hình như có chút vấn đề, ta đã nhờ người bên phòng quản lí âm thầm điều tra trước rồi. Tạm thời chúng ta đừng báo cảnh sát, nếu như mà có hiểu lầm gì thì cả hai đều rất khó xử.
Tô Ấu Vi gật gật đầu. Ăn xong bữa trưa, Tiêu Phàm rửa bát xong thì rời đi, Tô Ấu Vi trở về phòng ngủ. Nàng vào phòng tắm ở trong phòng ngủ chính xem xét một lượt trước, nhưng không có phát hiện gì cả.
“Nếu như mà ai đó muốn quay trộm về phương diện đấy thì lắp camera ẩn trong phòng tắm là hợp lí nhất rồi, thế nhưng nhà tắm lại không có gì cả, vậy thì rất có thể đối phương đã lắp camera ở trong phòng ngủ rồi.”
Tô Ấu Vi thầm tự nhủ trong lòng.
“Ăn uống no nê rồi, bắt đầu làm việc thôi. Ta phải nhanh chóng làm việc để kiếm đủ tiền mua tặng đàn anh một chiếc xe hơi nữa chứ, hi hi.”
Tô Ấu Vi ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính của bản thân lên.
"Bắt đầu thôi.”
Cô gái trong phòng 2301 hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình camera giám sát. Tô Ấu Vi bắt đầu bận rộn, nàng thể hiện ra trình độ sử dụng máy tính không tệ lắm, nhưng thi thoảng nàng vẫn cố ý để tạo ra BUG, đẳng cấp cũng chỉ ngang một lập trình viên chuyên nghiệp mà thôi.
“Đây mà là nữ vương à?”
Cô gái có biệt danh là Hồ Ly ở trong phòng 2301 âm thầm lắc đầu. Năng lực của nàng ta ở phương diện máy tính cũng không tồi, cao hơn năng lực mà Tô Ấu Vi đang thể hiện ra, nhưng nếu so sánh năng lực của nàng ta với nữ vương thì cũng chỉ như đom đóm muốn so sánh với trăng sáng mà thôi.
"Tham Lang, ta cảm thấy Tô Ấu Vi không phải là nữ vương đâu. Trình độ của nàng cùng lắm chỉ ngang với một lập trình viên chuyên nghiệp bình thường mà thôi, nếu muốn so sánh với nữ vương thì nàng còn thua xa cả vạn dặm.”
Hồ Ly nói với mic đeo ở tai. Tham Lang trầm giọng nói:
“Hồ Ly, ngươi đừng vội vã kết luận như vậy, biết đâu nàng ta cố ý giả vờ thì sao? Theo như yêu cầu của tổ chức, ai mà có khả năng là nữ vương lớn hơn 1% thì đều phải giám sát ít nhất 3 ngày.”
…
Sau khi rời khỏi từ chỗ Tô Ấu Vi, Tiêu Phàm mang theo đồ ăn còn từ trưa đã được đóng hộp cẩn thận đi về nhà. Nếu hắn đi bộ từ đây về thì cũng chỉ mất có 10 phút, nếu như hắn lái xe về thì còn phải tìm chỗ đỗ xe, tính ra còn mất thời gian hơn đi bộ nhiều.
"Trước đây có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi nhỉ?”
Ở bên trong một chiếc xe màu đen đỗ bên đường có một người ngoại quốc, hắn ta thầm nói trong lòng. Hắn ta chính là người ngoại quốc theo đuôi Tiêu Phàm trên đường cao tốc. Đây là một chuyên gia giàn dựng những cái chết ngoài ý muốn mà thủ hạ của Dư Thọ Nhân tìm được ở dark web, hắn ta thu phí một lần những 50 vạn USD. Có người muốn dùng nhiều tiền đến vậy thuê hắn mà chỉ để giết một sinh viên bình thường, điều này đối với hắn mà nói chẳng khác nào ra đường nhặt được cục tiền cả. Nhưng giết người đối với hắn mà nói là một môn nghệ thuật, trước khi có bất cứ hành động nào hắn đều phải lên một kế hoạch hoàn hảo trước đã. Điều tra đủ mọi thông tin về Tiêu Phàm, đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn.