Chương 161: Bí Mật
“Phù!”
Tiêu Phàm âm thầm thở phào một hơi. Tô Ấu Vi nói:
Đàn anh, trước đây ngươi nghi ngờ chủ phòng 2301 có vấn đề, nhưng ta nghe nói nàng ta đã chuyển đi mất rồi, mà trong nhà cũng không có gì bị mất trộm cả, chắc là không còn vấn đề gì cả đâu.”
Tiêu Phàm cười cười nói:
"Vậy thì chắc là bên quản lí nhầm lẫn gì đó rồi. Không có chuyện gì thì tốt. Ta từ Thụy Lệ trở về có mua tặng ngươi một món quà nhỏ, ngươi nhìn xem có thích hay không.”
Hắn móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ. Bên trong hộp là một miếng bùa bình an bằng ngọc màu xanh biếc, bên trên thắt một sợi dây đỏ. Mặc dù miếng ngọc này không to, nhưng mà chất lượng ngọc thuộc hàng thượng hạng, giá cả chắc chắn không dưới vài vạn.
“Đàn anh, cái này chắc không rẻ đâu nhỉ.”
Tô Ấu Vi nói. Tiêu Phàm cười nhẹ:
“Sao vậy, ngươi không thích nó à? Trước đó ngươi còn định tặng ta cả một chiếc xe hơi cơ mà.:
Tô Ấu Vi lắc đầu liên tục:
“Ai nói ta không thích chứ? Miếng ngọc này làm rất tỉ mỉ, rất đẹp. Cảm ơn đàn anh.”
“Ngươi đeo thử lên ta xem nào.”
Tiêu Phàm đưa đồ lại cho Tô Ấu Vi. Tô Ấu Vi nhanh chóng đeo vào, miếng ngọc màu xanh lục càng làm tôn lên nước da trắng trẻo tinh tế của nàng.
“Đẹp lắm.”
Tiêu Phàm cười ha ha nói.
“Đàn anh, ta vẫn còn vài món chưa làm xong, ngươi ra xem tivi một lát đi, để ta đi làm nốt, nhanh thôi.”
Tô Ấu Vi nói. Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
Ta lười mở tivi lên lắm, để ta ở bên cạnh xem ngươi nấu ăn đi, tranh thủ học tập luôn. Tại sao cùng một món mà khi ta nấu ra mùi vị lại khác biệt đến như thế chứ.”
“Đàn anh, ngươi không cần học cũng không sao cả.”
Tô Ấu Vi quay lưng lại với Tiêu Phàm, nói nhỏ, giọng nàng cố tình đè thật thấp thật nhỏ hết mức có thể.
“Ngươi nói gì cơ?”
Tiêu Phàm nhìn Tô Ấu Vi quay lưng lại với mình, vừa cười vừa hỏi. Thật ra là hắn nghe rõ câu Tô Ấu Vi nói, thính lực của hắn tốt hơn người thường rất nhiều.
“Không, không có gì.”
Mặt Tô Ấu Vi đỏ rực hết lên, câu nàng vừa nói ban nãy nàng cũng không hề muốn Tiêu Phàm nghe thấy.
“Vậy Ấu Vi, ngươi bắt đầu nấu đi, để ta học tập một chút.”
Tiêu Phàm cười cười nói. Tô Ấu Vi làm xong hai món ăn, cả quá trình Tiêu Ohamf chẳng học thêm được tí nào, nhưng hai con mắt thì được no hơn không ít. Trên bàn cơm, Tô Ấu Vi làm như vô tình dò hỏi:
“Đàn anh, ta biết được một bí mật, cái người bạn mà có kỹ thuật máy tính siêu đỉnh của ta thực ra là một hacker.”
“Hacker?”
Tiêu Phàm hơi hơi chau mày:
“Ấu Vi, ngươi cùng người bạn này có quan hệ rất thân thiết hay sao? Đó là nam hay nữ vậy?”
"Là nữ. Ta với nang quan hệ cũng tốt lắm. Đàn anh, có vấn đề gì hay sao?”
Tô Ấu Vi nói. Tiêu Phàm nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Nếu như nàng ta đã dám nói thẳng với ngươi rằng nàng ta là một hacker thì có lẽ trình độ của nàng cũng chẳng cao đến đâu cả, chắc là không có vấn đề gì đâu, chứ nếu nàng ta là một hacker lợi hại thì cũng hơi phiền, những người đó hay tự rước lấy phiền phức lắm.”
Tô Ấu Vi:
“........”
Hai chữ “lợi hại” không đủ để hình dung về nàng đâu ý. Sau lần thăm dò thử này thì nàng cảm thấy bản thân vẫn nên vĩnh viễn bảo vệ mí mật này thì hơn.
…
Tiêu Phàm nói:
"Ấu Vi, ngươi có thể nói cho ta phương thức liên lạc của người bạn kia không?"
Tô Ấu Vi nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nói:
"Ta có chút việc cần nhờ Hacker lợi hại giúp đỡ, nếu người bạn này của ngươi là người trong giới hacker chắc là sẽ biết một vài nacker lợi hại."
Hắn muốn xác định đến cùng là Dư Thọ Nhân có vấn đề hay không. Hơn nữa hắn cũng phải xác định thế lực sau lưng Dư Thọ Nhân là ai.
Tiêu Phàm không hy vọng Tô Ấu Vi có quan hệ tốt với hacker lợi hại, hắn sợ nàng bị liên lụy, bị thương tổn, nhưng quả thật hắn cần tìm người giỏi ở phương diện này.
"Học trưởng, người bạn kia của ta hình như có biết một hacker lợi hại, ta còn dã nghe nàng bốc phét qua về người đó rồi. Chút nữa ta gửi Wechat của nàng qua cho ngươi.”
Tô Ấu Vi nói, người nàng muốn giới thiệu cho hắn dĩ nhiên là chính nàng, làm một tài khoản ẩn danh đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
"Bạn của ngươi có thể trách ngươi hay không?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Tô Ấu Vi lắc đầu:
"Nàng cũng không có nhắc ta phải giữ bí mật cho nàng, nên chắc là giống như học trưởng suy đoán, nàng chỉ là một hacker tay mơ mà thôi, có khi nàng còn muốn ai ai cũng biết nàng ấy chứ."
Tiêu Phàm cười, có khả năng là như vây thật.
Cao thủ hacker đẳng cấp ai cũng giấu kín thân phận của mình, chỉ có mấy tay mơ mới muốn tất cả mọi người biết là mình trâu bò thôi.
"Được, vậy ngươi gửi Wechat của nàng cho ta."
"n ân."
Vừa ăn cơm xong hai người trở lại nhà cũ, Tô Ấu Vi gửi cho Tiêu Phàm một cái danh thiếp Wechat. Tiêu Phàm thêm tài khoản này vào.
"Soái ca, ngươi muốn tìm Hacker lợi hại à? Ta có biết một đại thần, để ta nói với hắn một tiếng xem sao. Nếu mà hắn đồng ý thì trên điện thoại di động của ngươi sẽ tự động có thêm một cái App lạ, ngươi cứ ấn vào là có thể trò chuyện với hắn nha."