Chương 164: Nâng Cao Kỹ Thuật Bản Thân
“Giang Mạch, tên thuộc hạ đó của Dư Thọ Nhân có vấn đề, Giang Mạch liên hệ với một người gọi là Ảnh theo dõi ngươi về tận thôn Sơn Thủy, ngươi phải chú ý cẩn thận một chút đấy. Người đứng phía sau lưng Dư Thọ Nhân là người có thế lực, ý thức phòng vệ của đối phương rất cao, trước mắt ta vẫn chưa tìm ra được chứng cứ chứng minh họ là kẻ mưu sát, nếu tiếp tục cưỡng ép điều tra thì ta sợ sẽ đánh rắn động cỏ mất. Hai mươi vạn kia tạm thời ngươi không cần trả đâu, vụ án này có chút thú vị, ta sẽ theo đến cùng, đến lúc ta tra ra được chứng cứ thì ngươi cứ trực tiếp trả cho ta 100 vạn là được rồi.”
Tô Ấu Vi gửi cho Tiêu Phàm một tin nhắn, nhưng Tiêu Phàm đã ngủ nên không trả lời ngay.
“Thân phận và năng lực của Dư Thọ Nhân đều không tầm thường, hắn và cả người đứng sau lưng hắn vì sao phải giết bố mẹ của đàn anh nhỉ? Nếu như đàn anh tiếp tục điều tra thì sẽ rất nguy hiểm cho bản thân hắn mất.”
Tô Ấu Vi lẩm bẩm tự nói. Nàng có chút li lắng cho Tiêu Phàm. Nhưng mà hắn có món nợ máu của bố mẹ, nàng không thể khuyên hắn đừng điều tra nữa được, thế nên bây giờ nàng chỉ có thể cố gắng hết sức mình để giúp Tiêu Phàm điều tra ra kẻ phạm tội, đem tội phạm ra trừng trị trước công lý.
“Bất kể là bây giờ mình cần đối mặt với sự uy hiếp của Liên minh Poker hay là đang giúp đàn anh tra ra kẻ đã giết hại bố mẹ của hắn, thì mình cũng phải nâng cao kỹ thuật của bản thân lên mới ổn.”
Trong mắt Tô Ấu Vi bùng lên ngọn lửa quyết tâm. Với trình độ hacker của nàng bây giờ mà muốn nâng cao hơn nữa thì có chút khó khăn, hơn nữa trước giờ tính nàng cũng theo dạng phật hệ, thế nên trước giờ nàng cảm thấy bản thân cứ chầm chậm mà nâng cao kỹ năng là được rồi. Nhưng bây giờ Tô Ấu Vi cảm thấy bản thân không thể cứ phật hệ như thế này được nữa. Những hacker đạt được đến kỹ thuật như nàng, kể cả là nàng không tranh giành gì với ai thì những tổ chức như Liên minh Poker cũng sẽ không bỏ qua cho nàng đâu. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm vừa tỉnh dậy đã lập tức mở điện thoại lên xem.
"Dư Thọ Nhân thật sự có vấn đề à?”
Tiêu Phàm lẩm bẩm. Hắn cảm thấy khả năng cao Ảnh theo đến thôn của hắn là để điều tra về vấn đề của bài vị tổ tông, bây giờ bài vị tổ tông bị động vào như vậy, chuyện này khả năng là hắn ta cũng đã biết.
“Cảm ơn đại thần. Người đứng sau lưng của Dư Thọ Nhân chắc chắn là người có thế lực không tầm thường, thế nên đại thần đi điều tra những việc này thật sự rất nguy hiểm. Chỉ cần ngươi điều tra ra được chứng cứ thì ta sẽ trả cho ngươi 1000 vạn.”
Tiêu Phàm trả lời lại tin nhắn. Chỉ trong vòng một đêm mà có thể tra ra nhiều thứ như vậy, Tiêu Phàm đã rất hài lòng rồi, hắn cũng không hề hi vọng đối phương có thể tra ngay được ra chứng cứ. Nếu như đối phương thật sự có thể tra ra được thì 1000 vạn này Tiêu Phàm cũng cam tâm tình nguyện trả. Tiêu Phàm đợi một lúc nhưng đối phương cũng chưa trả lời lại tin nhắn.
“Mấy vị đại thần hacker này có lẽ đều là những con cú mèo, chuyên hoạt động về đêm.”
Tiêu Phàm tự lẩm bẩm.
“Ầm.”
Lái chiếc xe Lamborghini này, Tiêu Phàm nhanh chóng đến được huyện Lôi Sơn, trước đó Triệu Tông Tương đã gửi tin nhắn cho hắn thông báo rằng bố của hắn đã chuyển nhà đi rồi.
“Tiêu thiếu gia, đây là giấy tờ nhà đất của nơi này.”
Khi Tiêu Phàm vừa đến biệt thự thì Triệu Tông Tường đã ở đó đợi hắn từ sớm rồi. Hắn ta đưa giấy tờ nhà đất của căn biệt thự cho Tiêu Phàm.
“Cảm ơn nhé.”
Tiêu Phàm cười cười nói. Mặc dù căn biệt thự này ở huyện thành, nhưng bản thân nó cũng chiếm một diện tích không nhỏ, có kiến trúc mặt tiền không nhỏ, cũng được xây dựng và trang trí rất hào hoa, thế nên giá cả của căn biệt thự này chắc chắn không thấp hơn 3000 4000 vạn. Triệu Tông Tường nói:
“Tiêu thiếu gia, bố của ta đã ở đây chịu dày vò suốt ba năm trời rồi, nếu như còn tiếp tục ở đây nữa thì có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất, thế nên đây là ngươi đã cứu giúp cho bố ta đó. Là chúng ta nên cảm ơn ngươi mới phải.”
Tiêu Phàm giơ giơ giấy tờ bất động sản trên tay lên rồi nói:
“Các ngươi đã cảm ơn đây rồi, dù sao thì sao này Ấu Vi cũng sẽ hay thường xuyên đến huyện Lôi Sơn, chúng ta sau này cũng có nơi để ở. Tổng giám đốc Triệu, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.”
Triệu Tông Tường gật gật đầu, hắn nhanh chóng rời đi, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn sót lại một mình Tiêu Phàm, Triệu Tông Tường vì để tránh hiềm nghi nên hắn không hề để bất kì một người nào ở lại cả. Tiêu Phàm lấy ra từ cốp xe một túi đá ngọc. Những viên ngọc này đều có chất lượng cũng chẳng ra sao, cả một túi đá lớn nặng vài chục cân tổng cộng lại cũng chỉ đáng giá khoảng dưới 100 vạn, mà tất cả số đá này đều là do Đường Tại Thiên tặng không cho Tiêu Phàm, hắn ta còn không thèm lấy tiền.