Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 174: Đánh Hay Lắm

Chương 174: Đánh Hay Lắm


Túi hơi an toàn bung ra với tốc độ khoảng 300 km/h, với tốc độ bung ra chỉ trong chớp mắt như vậy thì kể cả túi hơi có mềm đi chăng nữa thì lực của nó khi bắn ra cũng rất mạnh. Trong chớp mắt, Dương Vinh cảm thấy đại não của bản thân trống rỗng, tức ngực, hoa mắt, chảy máu mũi. Dương Vĩnh An đứng bên cạnh mặt mũi trắng bệnh lại. Hắn không ngờ được ở ngay dưới mí mắt của hắn mà cũng sảy ra được những chuyện như vậy.
"Vợ ơi, ngươi thế nào rồi.”
Dương Vĩnh An đứng hình một hồi rồi nhanh chóng chạy tới chỗ của Trương Hồng Anh, mặt mũi Trương Hồng Anh đau đớn đến vặn vẹo. Phần mũi xe thể thao thấp thấp ở phía trước đã đụng đúng vào ống chân của nàng ta, nàng ta cảm nhận được rất rõ ràng hai bên ống chân của nàng ta chắc chắn đã bị xe đụng cho gãy luôn rồi.
“A! Đừng đụng vào đó, chân của ta gãy rồi.”
Dương Vĩnh An đỡ Trương Hồng Anh đứng lên, trong cả quá trình đó đều có thể nghe thấy tiếng hét như lợn bị chọc tiết của nàng ta.
“Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, bây giờ ta sẽ đi gọi 120.”
Dương Vĩnh An nhanh chóng gọi điện cho xe cấp cứu đến, sau đó hắn chạy đến mở cửa xe rồi nhanh chóng kéo Dương Vinh ra ngoài.
“Bố…ta…ta…”
Dương Vinh muốn tự giải thích cho mình vài câu, nhưng hắn giải thích không nổi, bây giờ hắn cũng cảm thấy bất kì lời giải thích nào cũng đều không hợp lí vào lúc này.
“Mẹ của ngươi chỉ là ngăn cản ngươi ra ngoài đi chơi mà thôi, thế mà ngươi dám lái xe đâm vào nàng ấy? Tên nghịch tử!”
Dương Vĩnh An phẫn nộ gào lên. Hắn nói xong liền giơ tay, dùng lực mạnh tát vào má trái Dương Vinh một tát, nhưng chỉ đánh một cái tát như vậy hắn cảm thấy không đủ, hắn lại giơ tay phải lên, bồi thêm một cái tát nữa vào mặt Dương Vinh. Tiêu Phàm đang ẩn thân ở trong góc tối nhìn thấy vậy, hai mắt sáng lên.
“Đánh hay lắm.”
Tiêu Phàm sử dụng niệm lực tinh thần nhẹ nhàng mà xé rách màng nhĩ của Dương Vinh.
"A!”
Dương Vinh ôm lấy tai của mình, hét lên. Dương Vĩnh An phẫn nộ mắng:
"Ngươi đâm mẹ của ngươi thành ra như thế kia, thế mà ta mới tát ngươi có hai cái ngươi đã hét như lợn bị chọc tiết đến nơi rồi. Nội trong vòng năm nay ngươi đừng nghĩ đến việc có tiền tiêu vặt nữa.”
Dương Vinh kinh sợ mà nhìn về phía Dương Vĩnh An. Hắn nhìn thấy Dương Vĩnh An đang nói chuyện, thế nhưng hắn lại không hề nghe thấy được bất kì âm thanh nào hết.
“Bố, ta không nghe thấy gì cả.”
Dương Vinh sợ hãi nói, giọng của hắn tương đối lớn, thế mà hắn vẫn không nghe được một chút âm thanh nào hết.
“Ngươi vẫn còn ở đó mà giả bộ à! Vừa ban nãy ngươi rõ ràng vẫn có thể nghe thấy tiếng ta nói, thế mà mới đánh ngươi hai cái, thế mà bây giờ tai của ngươi đã không nghe thấy gì cả nữa rồi?”
Dương Vĩnh An không tin lời hắn một chút nào. Hai cái tát dù hắn có dùng lực rất mạnh đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ làm tổn thương màng nhĩ mà thôi, chứ để mà nói hắn mới chỉ đánh hai cái mà có thể đánh đến đối phương thủng màng nhĩ, điếc tai thì xác suất sảy ra việc này cũng quá hi hữu rồi, gần như ngang bằng với xác suất trúng vé số.
“Ta thật sự không nghe thấy gì cả.”
Dương Vinh hoảng sợ, la hét ầm lên. Tiếng động từ bên này phát ra quá lớn, nên hàng xóm xung quanh đều tụ lại qua xem. Bảo vệ của biệt thự vội vã chạy đến.
“Tổng giám đốc Dương, sảy ra chuyện gì thế này?”
Tên bảo vệ chạy đến nơi đầu tiên vội vã hỏi, ở khu này Dương Vinh cũng được tính là một nhân vật lớn, tất cả bọn hắn đều biết đến. Dương Vĩnh An hít sâu một hơi rồi nói:
"Con trai ta lái xe không cẩn thận nên đâm trúng mẹ của hắn, cũng không sảy ra chuyện gì đâu, ta đã gọi 120 rồi, các ngươi đều giải tán hết đi.”
Sảy ra chuyện như thế này rồi bị mọi người xung quanh vây xem, Dương Vĩnh An cảm thấy hôm nay mặt mũi của hắn mất sạch rồi.
“Bố, ta thật sự không nghe thấy gì nữa rồi. Kể cả là một tiếng động nhỏ ta cũng không nghe thấy nữa.”
Dương Vinh hoảng loạn hét lên, hắn không muốn sau này bản thân biến thành một tên điếc. Bên ngoài trở nên hỗn loạn, Tiêu Phàm nhân lúc đó nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự. Hắn dùng niệm lực tinh thần tra xét cả căn biệt thự. Tiêu Phàm nhanh chóng phát hiện được điều bất ngờ. Có hai điều bất ngờ, thứ nhất là hắn nhìn thấy một quyển sổ được Dương Vĩnh An giấu đi, bên trong quyển sổ này có ghi chép kỹ càng tên tuổi một số người mà hắn ta hối lộ, hối lộ bao nhiêu tiền, số tài khoản và thời gian chờ đợi tin tức cụ thể. Thứ hai là hắn nhìn thấy ở phòng của Trương Hồng Anh có giấu một chiếc USB. Chiếc USB này được giấu rất kỹ, thế nên khả năng cao là bên trong chiếc USB này giấu một thứ gì đó thú vị.
“Đi thôi.”
Sau khi lấy được USB và quyển sổ, Tiêu Phàm nhanh chóng chuồn đi.
“Ò í e, ò í e.”
Không bao lâu sau, xe cứu thương đã đến nơi. Trương Hồng Anh được đưa vào trong xe cứu thương, còn Dương Vĩnh An tự mình lái xe đưa Dương Vinh đến bệnh viện.
"Bố, bây giờ thật sự là ta không nghe được bất kì tiếng động nào cả, không nhẽ ta sẽ bị điếc như này mãi hay sao?”
Vào trong xe, Dương Vinh vẫn sợ hãi nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất