Chương 184: Một Trăm Nghìn Bộ Trong Một Tháng
"Vậy chọn kiểu Minh Quang Khải đi."
Tiêu Phàm nói.
Hắn cũng đã điều tra một số tài liệu, Minh Quang Khải sẽ linh hoạt hơn, lực phòng ngự kém hơn chút nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, gia gia mang theo một đám binh lính mặc áo giáp cổ đại phương Tây xung phong liều chết, nhìn có hơi không ổn, để đám binh lính mặc Minh Quang Khải trông sẽ thoải mái hơn.
"Áo giáp kiểu vậy sẽ rất hao tốn công sức, dù là số lượng lớn nhưng giá thành cũng có thể tới ba đến bốn ngàn một bộ."
Quách Kim suy tính một lúc lâu rồi nói.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, giá tiền này vẫn có thể chấp nhận được, đao mà hắn định chế cũng ba ngàn năm trăm một thanh, nhưng chất liệu còn tốt hơn áo giáp nhiều.
Giá một trăm nghìn bộ là khoảng ba đến bốn trăm triệu.
Thẻ của hắn còn có bốn trăm triệu, thanh toán khoản tiền này không có vấn đề gì cả.
"Tốc độ sản xuất thì sao?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Quách Kim nói:
"Xưởng chế tạo cần các loại linh kiện sản xuất vẫn khá nhanh, tốc độ cụ thể phụ thuộc vào việc có bao nhiêu công nhân, có thể để công nhân làm thành dây chuyền sản xuất."
"Có thể làm một trăm nghìn bộ trong một tháng được không?"
Quách Kim lắc đầu:
"Dù có tuyển rất nhiều công nhân cũng không thể giải quyết trong một tháng. Công nhân mới vào đều là người học nghề, nếu có lượng lớn công nhân lành nghề thì ngược lại còn có thể. Nhưng cũng cần ít nhất ba tháng."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Cảm ơn nhiều."
Hắn tắt video nhìn Dương Vĩnh An.
"Dương Tổng, ta chuyển hai trăm triệu làm tiền đặt cọc trước cho một trăm nghìn bộ áo giáp. Năm mươi nghìn bộ giao trước trong vòng hai tháng, năm mươi nghìn bộ còn lại giao trong vòng ba tháng."
Dương Vĩnh An kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
"Tiêu thiếu, ngươi nói thật à?"
Tiêu Phàm gật đầu:
"Tất nhiên. Tốc độ càng nhanh càng tốt, chất lượng nhất định phải vượt trội, chuyện này ngươi phải tự mình quan sát, nếu có gì sai sót đừng trách ta không khách sáo."
Vẻ mặt Dương Vĩnh An vẻ nghiêm túc nói:
"Tiêu thiếu, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt."
Tiêu Phàm nói:
"Một trăm nghìn bộ này cũng chỉ là đợt đầu tiên, sau đó vẫn sẽ còn nữa. Đến lúc đó, ngươi cứ theo giá vốn đợt đầu tiên cho ta, đến hôm sau ta sẽ trả tiếp khoản tiền còn lại cho ngươi."
Dương Vĩnh An vội nói:
"Tiêu thiếu gia, chỉ cần ngươi muốn, toàn bộ đều tính theo giá vốn cho ngươi."
"Công ty ngươi còn có các cổ đông, họ không có ý kiến gì sao?"
Dương Vĩnh An trầm giọng nói:
"Họ nếu mà có ý kiến, đến lúc đó để cho họ rút cổ phần rồi cút đi."
Tiêu Phàm gật đầu.
"Vậy được, ta liền chiếm chút lợi của ngươi."
Dương Vĩnh An vội nói:
"Tiêu thiếu gia xem ngươi nói kìa, ta rất vui sướng khi có thể phục vụ cho Tiêu thiếu gia."
"Tuyển nhiều công nhân chút, trả đủ tiền lương cho họ thì chất lượng mới được bảo đảm."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Dương Vĩnh An gật đầu:
"Tiêu thiếu gia yên tâm, ta sẽ tự mình tới giám sát, đến lúc đó, những bộ áo giáp này chỉ cần có một cái không đạt tiêu chuẩn chất lượng, ta để cho Tiêu thiếu gia ngươi xử lý sao cũng được."
"Được, có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi. Làm việc cho tốt, sau này chắc chắn sẽ có chỗ lợi cho ngươi."
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
"Đúng rồi, lại chế tạo thêm một trăm nghìn cây giáo, chỉ cần giáo nhọn. Đều dùng thép mangan tỷ lệ cao và phải có khả năng phá áo giáp mạnh."
Dương Vĩnh An gật đầu, cái này hơi nhạy cảm hơn so với áo giáp nhưng lại không nhạy cảm bằng đao.
Tuy nhiên với năng lực của hắn thì không có vấn đề gì to tát.
"Gửi cho ta sô tài khoản của ngươi, trong hai ngày ta sẽ chuyển tiền cho ngươi, hạn ngạch thẻ ngân hàng của ta không đủ."
Tiêu Phàm nói xong thì đứng dậy rời đi, Dương Vĩnh An có chút nghi ngờ, Tiêu Phàm cần những thứ đồ chơi này làm gì?
"Áo giáp, giáo, có chống lại súng ống cũng vô dụng."
Dương Vĩnh An tự lẩm bẩm, dùng súng còn có lợi hơn.
"Chẳng lẽ Tiêu Phàm cố ý muốn tiến quân vào giới điện ảnh hay sao, muốn tạo ra một bộ điện ảnh cấp sử thi à?"
Dương Vĩnh An thầm nghĩ trong lòng. Đây cũng không phải không thể.
Nếu đại thiếu gia hào môn có sở thích như vậy, tiêu một số tiền lớn để quay một bộ điện ảnh cấp sử thi là hoàn toàn hợp lý. Mấy trăm triệu đối với người bình thường mà nói dùng mấy đời cũng kiếm không được, nhưng giá chiếc xe mà Đường Tại Thiên đưa tặng Tiêu Phàm cũng đã vượt qua một trăm triệu, chút tiền này với Tiêu Phàm mà nói thực sự không tính là gì.
"Tinh."
Dương Vĩnh An gửi tài khoản cho Tiêu Phàm, hắn nhanh chóng nhận được chuyển khoản một trăm triệu.
"Xem ra Tiêu thiếu gia không nói đùa. Phải mau chóng tuyển người bắt đầu làm việc thôi."
Dương Vĩnh An nhanh chóng lên đường, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Tiêu Phàm giao cho hắn trong vòng ba tháng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Vẫn phải đi kiếm tiền rồi."
Tiêu Phàm tự lẩm bẩm.