Chương 183: Kiếm Nhiều Tiền Một Chút
Vẻ mặt Tô Ấu Vi trở nên nghiêm trọng, Giang Văn cũng không dùng điện thoại di động của mình để đăng ký web đen, nàng không điều tra được người Giang Văn liên lạc là ai, cũng không có cách nào tra được sát thủ giờ đang ở đâu.
"Tinh!"
Tiếng nhắc nhở trong điện thoại di động của Tiêu Phàm vang lên.
Trên Thần Nhãn, đại thần hacker gửi một tin tức tới.
"Vừa điều tra ra được đám người Dư Thọ Nhân mời sát thủ web đen đến giết ngươi, thời hạn hành động chỉ còn có hai ngày, cẩn thận."
Tiêu Phàm nhìn thấy tin tức, hắn lẩm bẩm trong lòng, tên sát thủ web đen Horace kia còn đang ở trong nhà xác bệnh viện kia kìa.
"Cảm ơn đại thần. Đại thần, ngươi có tin gì về thế lực phía sau Dư Thọ Nhân không?"
Tiêu Phàm gửi tin tức hỏi.
"Vẫn chưa có."
Ánh mắt Tô Ấu Vi lộ ra vẻ lo lắng, nếu sát thủ web đen không hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn sẽ bị trừ điểm sát thủ, rất có thể sát thủ sẽ hành động trong hai ngày cuối cùng này. Dữ liệu âm thanh mà nàng tải về vẫn chưa nghe xong, nên Tô Ấu Vi tiếp tục nghe.
"Trong thẻ ngân hàng của học trưởng có bốn trăm triệu tỷ?"
Vẻ mặt Tô Ấu Vi có hơi dại ra. Nàng có bản ghi âm điện thoại của Dư Thọ Nhân nên dĩ nhiên nàng cũng đã nghe thấy được những lời của Lục gia.
Có thể mời nàng ăn cơm ở nhà hàng xa hoa, Tô Ấu Vi biết Tiêu Phàm cũng có chút tiền, nhưng trong suy nghĩ của nàng, thẻ ngân hàng của Tiêu Phàm nhiều lắm cũng chỉ có mấy triệu. Nàng không ngờ tới, vậy mà Tiêu Phàm lại có tới mấy trăm triệu.
"Ta còn muốn sau này kiếm nhiều tiền một chút, dù học trưởng có đổ thạch thua, chúng ta vẫn có thể có cuộc sống thật tốt, không nghĩ tới học trưởng lại kiếm được nhiều như vậy."
Tô Ấu Vi tự lẩm bẩm. Nàng gia nhập cơ quan quốc gia khả năng tiền lương hàng năm cũng từ chục triệu trở lên, nhưng dù vậy nàng muốn kiếm được bốn trăm triệu cũng phải cần ba mươi năm.
Trong khi đó, Tiêu Phàm kiếm được bốn trăm triệu cũng chỉ là chuyện trong hai ba tháng gần đây.
"Haizz!"
Qua một hồi lâu, Tô Ấu Vi thở dài một hơi. Nàng biết phương diện kiếm tiền của bản thân e là không có cách nào so với Tiêu Phàm, nhưng Tô Ấu Vi có lòng tin mạnh mẽ về kỹ thuật hacker của mình, ở mặt này nàng nhất định có thể giúp Tiêu Phàm một tay.
…
"Dương Tổng, ngồi đi."
Tiêu Phàm mỉm cười nói, hắn đã hẹn gặp Dương Vĩnh An.
Dương Vĩnh An ngồi xuống rồi nói:
"Tiêu thiếu gia, ta đã mời luật sư tốt nhất, tuyệt đối sẽ khiến đám người Trương Hồng Anh bị đuổi ra khỏi cửa, sau này, họ sẽ không còn ngày lành tháng tốt nào nữa."
Tiêu Phàm nói:
"Dương Tổng, đây là chuyện trong nhà ngươi, ngươi cứ xem rồi làm đi. Ta tìm ngươi là có chuyện khác, bên dưới tập đoàn Hắc Thạch có một công ty chế tạo đạo cụ điện ảnh và truyền hình, quy mô còn không nhỏ, đúng chứ?"
Dương Vĩnh An gật đầu:
“Vâng, Tiêu thiếu, ở phương diện này chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng."
Tiêu Phàm nói:
"Vậy có thể chế tạo được áo giáp cổ đại không? Không phải là kiểu đạo cụ, mà là áo giáp thật có thể sử dụng trong thực chiến, lực phòng ngự và tính thực dụng nhất định phải mạnh."
Dương Vĩnh An cười nói:
"Tiêu thiếu, việc này tất nhiên là có thể rồi, có mấy đoàn quay phim chú trọng sự chân thật, dù phần lớn đều dùng hàng giả, nhưng có một số chiếc đều được làm rất thật."
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên.
"Lực phòng ngự thế nào?"
Dương Vĩnh An nói:
"Cái này nói thế nào nhỉ? Lực phòng ngự có liên quan đến vật liệu, độ dày, cũng liên quan đến loại áo giáp mà ngươi muốn tạo ra. Cụ thể thế nào thì ta cũng không hiểu quá rõ."
Tiêu Phàm nói:
"Có thể tìm một chuyên gia về phương diện này không, gọi video trò chuyện thử xem."
"Không thành vấn đề."
Dương Vĩnh An vội nói.
Hắn gọi điện thoại đi, năm phút trôi qua, Dương Vĩnh An thêm wechat của một người rồi tiếp nhận cuộc gọi video, ở đầu video bên kia là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
"Dương tổng, ta tên là Quách Kim, nghe nói ngươi muốn biết thông tin về phương diện áo giáp, ta có hiểu biết khá tốt về các loại áo giáp cổ đại."
Người trung niên nói.
Dương Vĩnh An nhìn Tiêu Phàm:
"Là vị Tiêu tổng bên cạnh ta muốn biết, Tiêu tổng hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó là được."
Tiêu Phàm nói:
"Nếu chế tạo áo giáp thực chiến trên quy mô lớn, ngươi có đề cử áo giáp loại nào dùng tốt không, phải suy tính đến lực phòng ngự, tính thực dụng và cả chi phí vân vân."
"Theo lời Tiêu tổng nói, quy mô lớn đến cỡ nào?"
Quách Kim dò hỏi.
"Một trăm nghìn bộ trở lên."
Khóe miệng Quách Kim giật giật.
Hắn cảm thấy Tiêu Phàm đang nói đùa mình, xã hội bây giờ ai lại sản xuất ra nhiều áo giáp như vậy mà làm gì? Dù tổ kịch cần sự chân thật, vậy cần cũng phải mời rất nhiều diễn viên quần chúng rồi.
"Quách Kim, ngươi nghĩ kĩ rồi trả lời vấn đề của Tiêu tổng."
Dương Vĩnh An trầm giọng nói. Trong lòng Quách Kim rùng mình, hắn vội cẩn thận suy nghĩ. Qua một lúc sau, Quách Kim nói:
"Vật liệu có thể sử dụng thép có tỷ lệ mangan cao sẽ tiết kiệm chi phí. Áo giáp thì kiểu dáng Minh Quang Khải thời Đường và kiểu Tây Phương cổ cũng không tệ lắm."