Chương 20: La Thanh Linh
Mọi chuyện căn bản là chẳng thể giải thích rõ ràng, hắn cũng lười giải thích luôn. Mấy người Trầm Thần sẽ không nói lung tung.
"Độ hot này. Sức hút của Tô Ấu Vi tốt thật đấy."
Tiêu Phàm vào bài post đọc sơ. Chỉ mới mười phút mà bài post kia đã có mấy trăm bài trả lời.
"Nhìn bóng lưng thì thấy khá giống Tiêu Phàm đấy."
Tiêu Phàm đột nhiên thấy một bài trả lời như vậy. Hắn trưng ra vẻ mặt hết cách, quả nhiên vẫn có người đoán là hắn. Ảnh chụp hắn đi cùng Tô Ấu Vi mấy hôm trước cũng bị lục lại.
…
"Chắc không phải Tiêu Phàm đâu, Tô Ấu Vi mà để ý Tiêu Phàm ư?"
"Ta cũng cảm thấy không thể nào đâu, nhưng nhìn thật sự là rất giống Tiêu Phàm mà."
Mọi người trên bài đăng đang chia làm hai phe, không ngừng tranh luận. Tiêu Phàm đau đầu nghĩ, những người này thật dư thừa tinh lực, rảnh rỗi như vậy sao không đánh vài ván trò chơi, như thế không thoải mái hơn à?
"Bác tài, dừng ở đây được rồi."
Còn cách nhà kho một đoạn ngắn, Tiêu Phàm bảo tài xế ngừng lại, tự hắn đi bộ đến nhà kho.
Một bên khác, Tô Ấu Vi cũng đang trên đường về nhà. Vừa về tới nơi, nàng lấy máy tính ra nhanh chóng gõ bàn phím, với khả năng hack của nàng chỉ cần không đến nửa phút Tô Ấu Vi đã biết người đăng bài post là ai.
"La Thanh Linh."
Cặp mày thanh tú của Tô Ấu Vi hơi nhíu lại, nàng có quen biết La Thanh Linh, đối phương cũng là giáo hoa, xếp hạng ngay tại bên dưới nàng.
Suy nghĩ một chút, Tô Ấu Vi nhanh chóng xâm nhập vào điện thoại di động của La Thanh Linh, nàng nhanh chóng kiểm tra kho ảnh chụp gần đây. La Thanh Linh cũng chưa chụp được chính diện Tiêu Phàm, Tô Ấu Vi âm thầm thở dài một hơi. Nếu để người khác biết đó là Tiêu Phàm, nhất định sẽ có người tìm Tiêu Phàm gây phiền phức.
"Đúng rồi, có thể làm như vầy~"
Tô Ấu Vi có một ý tưởng, nàng nhanh chóng chỉnh sửa hình ảnh trong điện thoại di động của La Thanh Linh. Tiếp theo, Tô Ấu Vi thần không biết quỷ không hay dùng chúng thay thế những hình ảnh trên bài đăng. Từ máy chủ, Tô Ấu Vi lại kiểm tra ra được có năm người đã download hình ảnh xuống, bỏ ra chút thời gian, Tô Ấu Vi cũng đem hình ảnh họ đã tải xuống thay thế.
"Buồn cười ghê, tư nhiên các ngươi cho rằng là Tiêu Phàm. Ta nhớ chắc chắn là xoáy tóc của Tiêu Phàm quay về bên trái, mà người trong hình này, xoáy tóc rõ ràng quay về bên phải, ánh mắt của các người bị sao vậy hả?"
Tô Ấu Vi bình luận một câu, nàng còn đem ảnh trước kia của Tiêu Phàm cùng hình ảnh mà nàng đã chỉnh sửa gửi lên bài đăng.
"Lầu trên hỏa nhãn kim tinh a."
"Thật đúng là vậy nè, một cái ngược chiều kim đồng hồ một cái phải chiều nha, giám định hoàn tất, không phải là cùng một người đâu."
Mấy người còn lại trên diễn đàn nhanh chóng so sánh một lúc, tranh luận nhất thời liền ngừng lại, Tô Ấu Vi thở phảo một hơi.
"Tình huống gì đây?"
Tiêu Phàm cũng đang xem đến bài đăng này, thấy câu trả lời của Tô Ấu Vi hắn cũng có chút mộng bức.
"Chẳng lẽ Tô học muội là cao thủ máy tính à? Nàng không phải là học khoa tài chính sao?"
Tiêu Phàm trong lòng thầm nghĩ, hình ảnh này chắc chắn là bị người chỉnh sửa qua rồi, mà có khả năng làm chuyện này nhất đúng là chỉ có Tô Ấu Vi, nhưng Tô Ấu Vi có năng lực này sao?
"Tô học muội, chuyện trên bài đăng kia là sao vậy?"
Lúc ăn cơm Tiêu Phàm đã thêm Wechat của Tô Ấu Vi rồi, nên hắn gửi một tin nhắn đến hỏi.
"Học trưởng, ta tìm bằng hữu giúp đỡ, nhờ chỉnh sửa hình ảnh một chút."
Tô Ấu Vi nhanh chóng trả lời lại.
"Thì ra là như vậy."
Tiêu Phàm bừng tỉnh, Tô Ấu Vi là hoa khôi cấp bậc nữ thần trong trường, nàng có mối giao thiệp quan hệ rộng chút ngược lại cũng thật bình thường.
Bận rộn một ngày, không bao lâu sau Tiêu Phàm đã ngủ thiếp đi.
"Cốc cốc…cốc cốc."
Nửa đêm Tiêu Phàm bị đánh thức, hắn mơ mơ màng màng nhìn về phía chiếc gương đang dựng nơi góc tường.
"Gia gia…người bị làm sao thế này?"
Dĩ nhiên trong gương là Tiêu Hải, trên người hắn dính không ít máu tươi, Tiêu Phàm còn thấy trên cánh tay hắn có một vết thương thật dài.
"Ta vừa mới đánh một trận, bị thương chút ngoài da thôi, rất nhanh sẽ khôi phục."
Tiêu Hải khoát tay thản nhiên nói.
"Cháu ngoan, phía sau ngươi đều là gạo à?"
Tiêu Hải hai mắt sáng lên, mấy ngày gần đây bọn hắn đánh mấy chỗ đều không chiếm được bao nhiêu lương thảo, chỗ lương thực còn lại không nhiều lắm, mấy chục vạn tướng sĩ sắp sửa phải chịu đói.
Tiêu Phàm gật đầu.
"Gia gia, người là tu luyện giả mà, chẳng lẽ đám binh lính kia không phải à? Tu luyện giả cũng cần ăn cơm sao? Không phải là cái gì mà có thể hấp thu thiên địa linh khí để duy trì sao?"
Tiêu Hải tức giận nói.
"Binh sĩ cấp thấp làm sao có thể tu luyện đạt đến cảnh giới ích cốc được? Binh sĩ tu võ chẳng những cần ăn, lượng cơm bọn hắn ăn so với người bình thường còn nhiều hơn nữa kia kìa."
---