Chương 30: Chỉ Là Việc Nhỏ
Dị giới, Tiêu Hải dẫn hai tâm phúc dưới tay từ đằng xa bay về quân
doanh.
Quân doanh của họ cách thành Ngân Nguyệt khoảng mười cây số. Ở khoảng cách này, sức ảnh hưởng của thành Ngân Nguyệt đã giảm mạnh, bọn hắn có thể phi hành bình thường.
"Đại soái."
Tiêu Hải hạ xuống đất, rất nhiều tướng quân trong quân đội đều tụ lại đây.
Bọn hắn giương mắt nhìn Tiêu Hải đầy mong đợi.
Mấy ngày này vây thành, bọn hắn cũng không đạt được bao nhiêu lương thực, số lương thực lần trước còn dư lại không nhiều, nếu Tiêu Hải không kiếm được lương thực thì tình huống rất không ổn.
Tiêu Hải phất tay, nhoáng cái đã bày ra lượng lương thực khổng lồ.
Hơn một nghìn tấn lương thực chất thành một tòa núi nhỏ.
"Đại soái, đây đều là lương thực ư?"
Có tướng quân hưng phấn hỏi lại.
Tiêu Hải cười khẩy:
"Lão tử còn có cho cát vào lừa các ngươi chắc? Chỗ này đủ ăn nửa tháng, trong vòng nửa tháng phải chiếm được thành Ngân Nguyệt cho lão tử!"
"Đại soái, có phải nên hoãn một thời gian hẵng công thành không? Sắp có đợt rét ùa về, có người lạnh đến không chịu nổi. Dưới thời tiết này mà đi công thành sẽ chết rất nhiều người."
Một tướng quân khác ôm quyền nói.
Tiêu Hải lại phất tay lần nữa, rất nhiều y phục xuất hiện.
"Chỗ này có tổng cộng mười hai nghìn bộ quân phục, các ngươi tới chia cho nhóm người nào cần nhất trước. Họ mặc cái này vào sẽ không lạnh nữa."
Đồ huấn luyện đặc chiến nhanh chóng được phân phát.
Rất nhiều binh sĩ ăn mặc rách nát, mấy bộ quần áo đặc chiến mới tinh này tốt hơn bộ đồ rách của họ nhiều, mặc vào ấm cả người.
"Đại soái vạn tuế, đại soái vạn tuế!"
Toàn bộ quân doanh reo hò ầm ĩ, sĩ khí của binh lính tăng vọt.
Tiêu Hải cất giọng uy nghiêm, vang vọng toàn bộ quân doanh:
"Tất cả mọi người nghe cho kỹ, các ngươi an tâm đánh trận, không cần lo lắng lương thực, cũng không cần lo lắng y phục. Lần sau còn có nữa! Trong vòng nửa tháng, chúng ta nhất định phải chiếm được thành Ngân Nguyệt, có lòng tin hay không?"
"Có…có….có!"
Tiếng reo hò rung động đất trời, âm thanh của họ vọng cả vào trong thành Ngân Nguyệt.
Hai mắt Tiêu Hải lấp lánh ánh sáng. Có thể thống nhất lòng quân, ông không tin không chiếm được thành Ngân Nguyệt.
Có rất nhiều thành trì lớn như thành Ngân Nguyệt, nếu họ còn chẳng chiếm được thành Ngân Nguyệt thì cũng khỏi phải tạo phản làm gì, rửa cổ sạch sẽ chờ chết đi.
...
Trên vạch kẻ chờ tàu cao tốc, Tiêu Phàm nhắm mắt dưỡng thần. Ra ngoài lâu như vậy, đến lúc phải về rồi.
Dù sao thì hắn vẫn là sinh viên, dù thành tích tốt thì cũng không thể vắng lớp lâu quá.
Tuy với năng lực của hắn hiện tại thì dù không lấy tấm bằng tốt nghiệp kia cũng chẳng sao. Nhưng hắn đã học năm thứ ba, nói thế nào cũng phải cho bản thân một kết quả.
Nếu không tốt nghiệp đại học, nói ra ngoài người ta cũng cười cho.
"Ông ơi ông sao đấy?"
"Phiền mọi người tránh ra một chút, hình như cổ họng ông cụ này bị mắc cái gì."
Có người chợt kinh hãi thốt lên.
Tiêu Phàm mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, một ông cụ đứng cách cậu hai lối đi mặt đỏ bừng bừng, đau đớn che cổ họng.
Tiêu Phàm chỉ do dự một giây, sau đó đứng lên.
Trước kia thì chưa chắc hắn đã xen vào chuyện người khác, nếu xảy ra chuyện gì bị người ta ăn vạ thì chút tiền ít ỏi của hắn cũng chẳng đủ bồi thường.
Hôm nay trong thẻ còn một nghìn bảy trăm vạn, làm chút chuyện tốt cũng không phải vấn đề gì lớn.
"Ông ơi, cháu là bác sĩ, để cháu giúp ông."
Một cô gái đứng lên, dùng biên pháp chuyên nghiệp cứu giúp.
Nhưng cô gái này thử khoảng mười lần, cổ họng ông cụ vẫn mắc nghẹn, mặt mày càng ngày càng suy đồi.
Tiêu Phàm thoáng động ý niệm, dùng niệm lực tinh thần tiến vào cổ họng ông cụ, thấy được một cái hạt chẹn ngang yết hầu ông cụ, còn mắc rất sâu.
"Để ta, chắc tại sức của ngươi hơi yếu."
Tiêu Phàm nói.
Cô gái vội chuyển ông cụ sang cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm dùng phương tương tự dùng sức, đồng thời dùng niệm lực tinh thần quấn lấy cái hạt kia kéo mạnh.
Một lần, hai lần, ba lần.
Cuối cùng ông cụ cũng ho cái hạt ra, Tiêu Phàm thở phào một hơi.
Vài người xung quanh cũng thở ra nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu trai trẻ, cảm ơn cô bé."
Mặt mày ông cụ khôi phục như thường, lập tức cảm ơn.
Nếu không nhờ hai người Tiêu Phàm ra tay, khả năng là mạng già của ông cụ cũng chấm dứt tại đây.
"Hai đứa là người ở đâu vậy? Ông phải cảm ơn hai đứa cẩn thận."
Ông cụ nói.
Tiêu Phàm cười đáp:
"Nhà ta ở thành phố Z, không cần cảm ơn đâu, chỉ là việc nhỏ thôi ạ."
Cô gái kia cũng cười nói:
"Ta cũng ở thành phố Z, là một nữ pháp y, vừa rồi đều nhờ cậu đẹp trai đây, nếu không thì chưa chắc ông đã khụ hạt ra được."
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, cô gái này xinh đẹp như vậy mà lại làm nghề pháp y.
Ông cụ cười ha hả:
"Bây giờ ông cũng đang ở thành phố Z đấy. Xem ra chúng ta có duyên rồi. Nếu không ai đón hai ngươi thì đi cùng ông luôn nhé. Ông mời hai ngươi ăn cơm."
Tiêu Phàm thoáng nghĩ ngợi một phen, gật đầu đồng ý.
Cô gái cũng gật đầu.
Nàng là pháp y của đội cảnh sát, nếu ông cụ tặng lễ thì không thể thu, nhưng mời ăn cơm thì không có vấn đề gì.
Nửa tiếng sau, tàu điện tới trạm, mấy người Tiêu Phàm cũng không mất bao nhiêu thời gian đã xuống trạm.
"Hai người bạn trẻ, mời lên xe."
Ông cụ mỉm cười nói.
Hai người Tiêu Phàm khiếp sợ không thôi nhìn chiếc xe Rolls Royce tới đón ông cụ.