Chương 49: Ý Phản Quốc, Chém Thẳng Tay
Vô số bách tính đã sớm hận bọn hải tặc tàn phá, bọn man rợ xâm phạm đến nghiến răng nghiến lợi, chính là Tiêu Hải đã mang cho bọn họ hi vọng.
"Sắp tới lúc rồi."
Tiêu Hải nhìn về phía Ngân Nguyệt thành.
Trong Ngân Nguyệt thành, hắn đã sớm an bài nội ứng. Nội ứng sẽ hành động ở bên trong thành, nếu vận khí tốt có lẽ có thể trực tiếp mở ra cửa thành, người của hắn ở bên ngoài sẽ phát động công kích.
"Nổi trống lên!"
Tiêu Hải quát, hắn âm thanh truyền ra xa xa.
"Đông!Đông!Đông!"
Tiếng trống vang dội, chấn động trời đất, tiếng trống vang vọng toàn bộ Ngân Nguyệt thành, vô số cây đuốc được thắp lên chằng chịt.
Phía Đông Ngân Nguyệt thành, binh sĩ trên tường thành lập tức kinh hoảng truyền tin tức đi.
"Đông thành bị tấn công? Nhanh lên, mau tập trung binh mã tiếp viện Đông thành."
Sau khi nhận được tin tức, thành chủ Ngân Nguyệt thành - Hoàng Hạc Nham lạnh lùng nói, người có tên cây có bóng, đối với Tiêu Hải, hắn cũng không dám xem thường một chút nào, chỉ cần Tiêu Hải hạ quyết tâm tiến công, họ bên này chỉ cần có tí ti buông lỏng, thì chắc chắn sẽ thất thủ.
"Ngừng lại!"
Tiêu Hải chợt quát lên, tiếng trống ngừng lại, Tiêu Hải cưỡi một con Sư Hổ Thú dài gần 5 mét tiến đến.
"Toàn bộ binh sĩ Ngân Nguyệt thành nghe rõ, lão tử là Tiêu Hải. Tối nay lão tử chắc chắn sẽ tấn công Ngân Nguyệt thành, cũng khẳng định có thể chiếm được Ngân Nguyệt thành! Tối nay, các ngươi hoặc là chết thảm, hoặc là đi theo lão tử tương lai xông pha. bây giờ các ngươi cẩn thận rõ ràng mà nghĩ đi!"
Âm thanh Tiêu Hải bá đạo truyền khắp Ngân Nguyệt thành.
Bên trên tường thành không ít binh sĩ có ánh mắt khác thường, họ đối với Tiêu Hải thật sự bội phục, hơn nữa liệu Ngân Nguyệt thành có thể ngăn cản Tiêu Hải không?
Ngân Nguyệt thành bên trong có 5 vạn thủ quân, nhưng không ít người trong số đó là từ các địa phương khác được tập hợp qua đây trước khi Tiêu Hải bao vây.
Lòng quân không thể dùng, dân tâm cũng không thể dùng.
Dù Ngân Nguyệt thành có thành lũy kiên cố nhưng Tiêu Hải mạnh như vậy muốn ngăn cản được cũng rất khó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, các địa phương khác trong Ngân Nguyệt thành đã nhanh chóng điều động không ít thủ quân qua đây.
"Bất kì kẻ nào có ý phản quốc, cứ thẳng tay chém ngay!"
Thành chủ Ngân Nguyệt thành Hoàng Hạc Nham cũng chạy tới, thần sắc hắn lạnh như băng cất tiếng nói.
"Rào!"
Bên trên tường thành, đốc chiến đội đi theo Hoàng Hạc Nham nhộn nhịp rút đao ra cầm sẵn trên tay.
"Thành chủ, chắc hẳn Tiêu Hải đã đem toàn bộ quân đội của hắn đều tập trung đến bên này. Bên dưới có hơn vạn cây đuốc, xung quanh mỗi cây đuốc đều có mười mấy binh sĩ."
Có người đi đến bên cạnh Hoàng Hạc Nham báo cáo.
"Ừm."
Hoàng Hạc Nham gật đầu một cái.
Hắn đi đến bên trên, đứng sát tường thành, nhìn ra phía ngoài, khoảng cách có chút xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Thực ra, tu vi Hoàng Hạc Nham không thấp, nhưng Ngân Nguyệt thành là thành trì lớn nên mức độ áp chế cường giả rất cao, hắn thực lực có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa, Hoàng Hạc Nham biết rõ mình không phải đối thủ của Tiêu Hải, nếu không bị áp chế thực lực, chắc chắn Ngân Nguyệt thành đã sớm bị bọn ngườiTiêu Hải đánh chiếm rồi.
"Nổi trống lên!"
Tiêu Hải quát lớn.
"Đông..đông..đông!"
Tiếng trống lại nổi lên vang dội, hơn nữa lần này tiếng trống càng thêm vội vàng dồn dập.
"Giết!"
Nghe được tiếng trống bên này, 10 vạn binh mã xung quanh cửa Tây Ngân Nguyệt tăng tốc xung phong đánh vào.
"Giết!"
Bên trong cửa Tây Ngân Nguyệt thành, rất nhiều người cũng điên cuồng tiến thẳng về hướng cửa thành.
"Không tốt rồi."
Sắc mặt Hoàng Hạc Nham thay đổi. Hắn biết mình đã trúng kế của Tiêu Hải, hắn đem rất nhiều binh sĩ tập trung qua đây, kết quả phương hướng Tiêu Hải chủ yếu tập trung tấn công phương hướng căn bản không phải là Đông thành.
"Haha!"
Trên mặt Tiêu Hải lộ ra nụ cười, hắn nhìn về phía sau, xung quanh mỗi một binh sĩ đang giơ đuốc toàn bộ đều là hình nộm.
Trong màn đêm tối tăm bọn Hoàng Hạc Nham không thể thấy rõ phía xa, dưới áp lực cực lớn bao vây, tất nhiên Hoàng Hạc Nham sẽ đem phần lớn quân thủ thành tập trung qua bên này.
"Mất lòng dân, lòng quân cũng bất ổn, nếu lão tử mà còn không chiếm được Ngân Nguyệt thành, chắc không có mặt mũi liên hệ cháu ngoan rồi."
Trong lòng Tiêu Hải thầm nói.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phàm theo Dương Quân xuất phát.
Ngày hôm qua, vết thương lưu lại sau khi lấy mảnh đạn ra rất nhỏ, vết thương nho nhỏ ấy căn bản cũng không ảnh hưởng gì lớn với Dương Quân.
"Dương ca, làm sao chúng ta đi qua đó?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Dương Quân cười nói.
"Tiêu thiếu, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta lén lút đi qua bên đó à? Như vậy là phạm pháp đó, chúng ta có giấy tờ, trực tiếp cầm giấy tờ chứng minh trình lên là có thể thông qua biên giới. Ông chủ đã thay ngươi chuẩn bị rồi."
Nói xong Dương Quân lấy ra hai quyển giấy chứng nhận từ ngăn chứa đồ bên dưới tay vịn, hắn đưa cho Tiêu Phàm một quyển, trên quyển sổ là hình của hắn.
"Dễ dàng như vậy sao?"
Tiêu Phàm kinh ngạc nói.