Chương 52: Tăng Mạnh
Tiêu Phàm nhanh chóng ngủ thiếp đi, đến hôm sau đã không còn trướng đầu nữa.
"Không biết niệm lực tinh thần tăng lên bao nhiêu."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhắm mắt lại toàn lực phóng xuất niệm lực tinh thần, phạm vi bán kính ba, bốn mét xung quanh lập tức rơi vào tầm cảm ứng của hắn.
"Tăng nhiều như vậy!"
Hai mắt Tiêu Phàm sáng rỡ.
Trước hôm qua, niệm lực tinh thần của hắn chỉ có thể bao phủ hai mét mốt xung quanh, hôm nay đại khái có thể bao phủ ba mét bảy.
Nghe có vẻ còn chẳng tăng được gấp đôi, chẳng qua không phải tính như vậy.
Niệm lực tinh thần của hắn lan tràn ra dưới dạng tấm phiến, thế nên nếu dùng diện tích để so thì hiện tại niệm lực tinh thần của hắn đã tăng gấp ba lần so với trước.
"Lần trước gia gia cho mình dị năng điều khiển đồ vật, chỉ tăng niệm lực tinh thần lên sẽ thao tác nhẹ nhàng hơn, huống chi niệm lực tinh thần tăng lên khá nhiều."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Tuy rằng không có dị năng mới, nhưng tăng lên nhiều như vậy đã đủ cho hắn hài lòng. Thà rằng sở trường vài loại còn hơn thêm thắt một đống dị năng không đâu vào đâu.
"Không biết hiện tại kim châm có thể nhanh đến mức nào."
Trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một chiếc kim.
Trong phạm vi tác dụng của niệm lực tinh thần, chiếc kim không ngừng tăng tốc.
"Vèo!"
Sau khi ra khỏi phạm vi niệm lực tinh thần, tốc độ kim châm trở nên vô cùng đáng sợ, nhoáng cái đã ghim thẳng vào mặt tường xi măng dày cộp của nhà kho.
"Vận tốc ban đầu là 400m/s!"
Tiêu Phàm khiếp sợ trong lòng.
Vận tốc ban đầu của đạn súng lục ra khỏi nòng cũng chỉ cỡ ấy mà thôi, thậm chí còn không bằng.
"Vậy mà lại tăng mạnh đến thế."
Tiêu Phàm cảm thấy không dám tin tưởng.
Hắn bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ, có hai nguyên nhân dẫn tới tăng mạnh như vậy. Đầu tiên, tinh thần lực của hắn mạnh hơn, đơn vị thời gian càng cho nhiều lực. Thứ hai là phạm vi lĩnh vực của niệm lực tinh thần ngày càng lớn, thời gian niệm lực tinh thần tác động lên kim châm càng dài hơn.
"Thật mạnh."
Tiêu Phàm đến gần, thấy kim châm cắm vào tường sâu đến ba tấc.
Bê tông cực kỳ rắn chắc, đầu đạn súng lục chịu bề mặt diện tích cản trở lớn, bắn vào mặt tường bê tông cũng không găm sâu được đến vậy.
"Niệm lực tinh thần tăng lên nhiều thế này, về sau có khi không cần dùng kim châm nữa."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dùng kim làm ám khí không tệ lắm, nhưng không tiện mang theo. Mà dùng thứ này làm vũ khí cứ khiến hắn liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại.
"Về sau dùng cái này."
Tiêu Phàm móc một đồng tiền xu trong túi ra.
Niệm lực tinh thần mạnh hẳn lên, dùng tiền xu làm ám khí thì vận tốc ban đầu vẫn rất khá, mà có tiền xu trong túi áo là chuyện không thể bình thường hơn.
"Đi."
Tiền xu trong tay Tiêu Phàm nháy mắt tăng tốc bắn ra.
"Cạch!"
Tiền xu cũng ghim vào mặt tường bê tông, chẳng qua không vào sâu được như kim châm.
"Vận tốc ban đầu 350 m/s, không nhanh bằng kim châm, nhưng tiền xu càng nặng, bắn trúng cơ thể người thì khả năng gây thương tổn càng cao."
Tiêu Phàm lộ ra vẻ hài lòng.
"Reng..reng.."
Đúng lúc này, di động vang lên, điện thoại này do Dương Quân để lại cho hắn.
"Tiêu thiếu, khi nào ta tới tìm ngươi được?"
Tiêu Phàm nhận máy, nghe được giọng Dương Quân vang lên.
Tiêu Phàm nói:
"Bây giờ ngươi tới luôn đi."
Tiêu Phàm nhổ kim châm và tiền xu găm trong bê tông ra, đi ra ngoài khóa cửa kho hàng lại. Chưa đầy nửa tiếng sau, Dương Quân đã tới:
"Đi thôi, sẽ có người xử lý đồ ở đây."
Tiêu Phàm lên xe.
Dương Quân gật đầu, quy tắc làm việc vệ sĩ của hắn ta là cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.
"Tiêu thiếu, chúng ta về thẳng luôn à?"
"Ừ."
Dương Quân nhấn ga, xe lập tức lao vút ra ngoài như mãnh thú.
Hai tiếng trôi qua, Dương Quân nhìn về phía gương chiếu hậu, khẽ cau mày.
"Tiêu thiếu, hình như có người theo dõi chúng ta."
Dương Quân trầm giọng nói.
Tuy rằng đối phương rất cảnh giác, nhưng trong vòng nửa tiếng mà hắn ta đã thấy đối phương ba lần, tình huống này không bình thường cho lắm.
"Hả?"
Tiêu Phàm liếc nhìn gương chiếu hậu, Dương Quân lập tức tăng nhanh tốc độ xe.
"Đúng là có người theo dõi chúng ta."
Tiêu Phàm trả lời.
Dương Quân áy náy nói:
"Đây là lần đầu ngươi tới Myanmar, mục tiêu của đối phương chắc hẳn là ta. Tiêu thiếu có muốn tìm một chỗ xuống xe trước, chờ ta giải quyết bọn họ xong lại tới đón ngươi không?"
Tiêu Phàm nghi hoặc:
"Ngươi là vệ sĩ của ông chủ Đường, bọn hắn không nhằm vào ông chủ Đường lại đi nhằm vào một vệ sĩ làm gì?"
Dương Quân trầm mặc một hồi:
"Hồi còn đi lính, ta đắc tội một trùm buôn thuốc phiện, sau khi giải ngũ mới thành vệ sĩ của ông chủ. Lúc ta ở cạnh ông chủ thì đối phương có lòng kiêng kỵ, không dám làm bậy. Hôm nay ông chủ không tới, chắc đối phương cảm thấy đây là cơ hội tốt để giết ta."
Nói đến đây, Dương Quân lại lộ ra vẻ áy náy:
"Tiêu thiếu, ta cũng không ngờ qua mấy năm rồi mà chúng còn chưa từ bỏ. Ngươi xuống xe ở thị trấn kế tiếp nhé. Nếu đi thêm vài chục cây số nữa là tới vùng hoang vu, rất có thể đối phương sẽ ra tay ở đó."
Tim Tiêu Phàm đập rộn lên, lần đầu đụng phải chuyện như vậy khiến hắn rất khẩn trương, nhưng lại không thể làm ra hành vi bỏ một mình Dương Quân lại.
"Đừng dừng xe, cứ lái tiếp đi. Có khi trong thị trấn cũng có người của chúng."
Tiêu Phàm lắc đầu.
Dương Quân nhíu mày, đúng là có khả năng này.
Nếu cứ thế bỏ Tiêu Phàm lại thì còn khiến Tiêu Phàm gặp nguy hiểm lớn hơn.
"Vậy Tiêu thiếu ngồi cho vững."
Dương Quân giẫm mạnh chân ga, tăng tốc thêm một bước.