Chương 86: Có Người Theo Dõi
Tiêu Phàm cau mày:
“Tối hôm qua, sau khi chiếc xe kia đụng vỡ cửa nhà kho không lâu, thủ hạ của Tang Uy đã đến tìm ta gây phiền phức, ta đã giết thủ hạ của hắn rồi, sợ là Tang Uy sẽ đến tìm ta báo thù. Ta nghĩ ngược lại không bằng ta ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường.”’
Hai ngày nữa Tiêu Hải mới liên hệ với hắn, vậy hắn sẽ có dư thời gian đi qua giải quyết Tang Uy trước.
Dương Quân nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên là tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Tiêu thiếu, trùm ma túy lớn như Độc Kiêu Tang Uy rất coi trọng an nguy của mình, hộ vệ bên cạnh hắn rất nhiều, mặt khác hắn cũng rất ít khi mạo hiểm đi ra ngoài, muốn giết hắn thật sự rất khó khăn. Hắn tìm ngươi gây phiền phức, chuyện này có thể nói với ông chủ tạo áp lực cho hắn.”
Dương Quân suy tính một hồi rồi nói.
Tiêu Phàm móc ra từ trong ngực một tấm bản đồ chi tiết của nước Miên.
“Dương ca cụ thể đó là nơi nào, làm phiền ngươi nói rõ một chút giúp ta, nếu mà chuyện này không thể thực hiện được ta chắc chắn sẽ không cưỡng ép mà làm đâu.”
“Được rồi.”
Dương Quân gật đầu một cái, hắn lấy ra một cây bút rồi nhanh chóng đánh dấu một vị trí trên bản đồ.
“Chỗ này là nơi ở của hắn, hắn rất ít khi rời khỏi đây. Bán kính xung quanh mười mấy km đều có rất nhiều người theo dõi ẩn trong bóng tối, chỉ cần người lạ tiến vào phạm vi này đều sẽ bị để mắt đến.”
Tiêu Phàm chỉ vào một vị trí ở gần đó.
“Bên này hình như là núi, ở đó cũng có người theo dõi sao?”
Dương Quân nói:
“Bên đó ngược lại là không có ai, nhưng bên đó lại chôn rất nhiều mìn và cạm bẫy, muốn bình an đi qua khu vực đó căn bản là việc không thể nào.”
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia sáng, hắn đã có kế hoạch.
Chôn mìn và đặt bẫy sao, nếu là người khác thì sẽ sợ đó nhưng còn hắn thì không, chỉ cần dùng niệm lực tinh thần quét qua phía dưới một lượt là hắn sẽ không bị mấy thứ như vậy làm khó.
“Tiêu Phàm ngươi đừng có mạo hiểm, rất nguy hiểm.”
Dương Quân khuyên bảo.
Tiêu Phàm cười cười:
“Ta chỉ muốn nhìn xem tình huống bên đấy một chút, chuyện này ngươi cũng đừng gọi điện thoại báo cáo, nói chuyện điện thoại rất có thể sẽ bị nghe lén, nếu thành công ta cũng không hy vọng chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng.”
Dương Quân nói:
“Tiêu thiếu ngươi luôn ở trong nhà kho này không đi đâu cả.”
Tiêu Phàm gật đầu một cái:
“Điện thoại của ta sẽ để lại trong nhà kho, Dương Quân, ngươi cũng đừng vào nhà kho.”
“Ta biết rồi, Tiêu thiếu.”
Dương Quân gật đầu, từ trong túi móc ra một xấp tiền Miên.
“Tiêu Phàm, chỗ này ngươi cứ cầm lấy trước đi, đại khái có khoảng 200 vạn tiền Miên, tương đương với khoảng 1 vạn tiền Hoa.”
Tiêu Phàm nhận tiền, nửa giờ sau Tiêu Phàm đã mua được một chiếc xe moto việt dã cũ. Đường đi cũng không quen thuộc, nên đến khi trời sắp tối khoảng cách của Tiêu Phàm tới mục đích mới rốt cuộc còn 20km. Chỗ này là một thành phố nhỏ, có hơn một vạn người sinh sống. Bởi vì không dám ăn ở đây sợ lộ hành tung, Tiêu Phàm chỉ có thể ăn tối đơn giản bằng bánh bích quy. Trời rất nhanh đã hoàn toàn tối.
“Ầm!”
Một tiếng sấm vang dội, trời bắt đầu mưa to.
“Thời tiết tốt a.”
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra nụ cười, thời tiết như thế này rất tiện cho hắn hành động, nước mưa sẽ ngăn trở tầm mắt của những người khác, còn giúp đỡ xóa đi vết tích mà hắn đã để lại.
Không tiếp tục chạy xe nữa, Tiêu Phàm nhanh chóng ẩn mình vào bóng đêm.
Mưa như trút nước, mưa to như thế này dù có chiếu đèn pin thì cũng rất khó đi đường, nhưng Tiêu Phàm bước đi như bay, người bình thường ban ngày cũng không thể đi nhanh như vậy. 5 phút, 10 phút,... Tố chất mạnh mẽ của thân thể giúp Tiêu Phàm duy trì tốc độ, khoảng chừng 1 giờ sau hắn chỉ còn cách biệt thự của Tang Uy chừng mấy dặm. Trước mặt là khu vực phía sau lưng biệt thự, là cấm địa được chôn bom mìn.
“Quả thật là chôn không ít mìn nha.”
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, hắn cũng hạ tốc độ rồi đi tới. Chỉ còn vài km cuối cùng, mà Tiêu Phàm phải tốn gần 2 giờ, lúc đến được biệt thự thì cũng đã khuya.
“Quả nhiên phòng vệ nghiêm ngặt.”
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ.
Phía sau của biệt thự phòng vệ yếu hơn một chút, tuy nhiên có một cái đèn pha khổng lồ chiếu qua chiếu lại liên tục, bên trong được ngăn cách bằng một lưới sắt cao tầm ba bốn mét, không những thế Tiêu Phàm còn nghe được tiếng chó sủa lúc có lúc không.
“Hêy!”
Dùng niệm lực tinh thần chống xuống đất, hắn lấy đà trực tiếp nhảy qua tấm lưới sắt cao ba bốn mét.
“Gâu, gâu!”
Vài con chó hướng về phía sau núi liên tục sủa, Tiêu Phàm lập tức ẩn thân. Cho dù mấy cái đèn pha cùng lúc chiếu qua, cũng không phát hiện có gì khác thường.
“Đừng có sủa linh tinh nữa, sủa cái gì mà sủa.”