Chương 013: Cuồng ma rỡ nhà. (2)
Thế nhưng máy dệt mà y muốn làm to gấp đôi cái máy này, chỉ bằng vào vật liệu tái chế ở đây thì không đủ.
Vì thế y suốt ngày cầm cưa đi lang thang khắp hoàng cung, tìm kiếm vật liệu thích hợp. Mỗi khi y cầm cưa lên ước chừng là đám cung nữ sợ hết hồn hết vía, sợ y cưa luôn cột chính trong điện.
Đương nhiên cho Lưu Trường mười lá gan thì y cũng không dám rỡ Tiêu Phòng Điện của lão nương. Đừng thấy Lưu Bang hung dữ mà nhầm, thực tế Lưu Bang ra tay khá nhẹ. Lưu Trường còn nhớ trước kia mình ở ngoài cung ném đá chơi, kết quả ném u đầu đại cữu cữu.
Đại cữu cữu không để ý thương tích nhỏ đó, mỉm cười bế y lên, nói năm xưa ở trên chiến trường chưa từng bị thương, không ngờ thua trong tay một đứa bé.
Nhưng đại cữu cữu không truy cứu, a mẫu lại tức giận vô cùng, đánh cho Lưu Trường ba ngày không thể rời giường, mông sưng vù.
Đại cữu cữu là một người tốt, khi ông còn sống, mỗi lần vào cung đều chơi với Lưu Trường, nhị cữu cữu thì mặt khó đăm đăm, giống a mẫu, không nói không cười.
Vị Ương cung mới xây dựng, cho nên vật liệu gỗ cũng không phải dễ kiếm, lúc này cung điện Đại Hán trông có phần thê lương, nhìn đâu cũng thấy một cái màu xám trắng, vẫn chưa kịp sơn.
Thi thoảng có hoạn quan cúi đầu đi qua, bước chân vội vã.
Lưu Trường khảo sát trong cung rất lâu, cuối cùng kiếm được một nơi lấy vật liệu quý giá. Trước tiên, nơi này không phải đại điện, sẽ không có nguy hiểm gì cả, hơn nữa căn bản không ai tới nơi này, chỉ là một nơi để bài trí, không có tác dụng thực chất, còn chẳng bằng để mình lấy ra mưu lợi cho chúng sinh thiên hạ.
Lưu Trường đem gỗ thu hoạch được giấu ở gần đó, mỗi ngày y bẩn thỉu bụi bặm về Tiêu Phòng Điện, cắm đầu ngủ say.
Lưu hậu nhìn Lưu Trường ngủ say như chết, hỏi cung nữ ở bên:" Nó vẫn làm cái máy dệt đó à?"
"Vâng ạ, công tử rất hiếu thảo."
Lữ hậu không nói gì thêm, thực ra ngay sau khi Lưu Trường có ý tưởng kia thì ngày hôm sau Lữ hậu đã biết đứa bé này chuẩn bị cho mình một niềm vui bất ngờ. Chủ hậu cung không phải đùa chơi, trong hoàng cung phàm có gió lay cỏ động gì, thường Lữ hậu sẽ là người biết trước.
Lữ hậu là hoàng hậu đầu tiên của Hoa Hạ, vì vị hoàng đế đầu tiên của Hoa Hạ không sắc phong hoàng hậu. Ở cái thời đại này còn chưa biết phải đối xử với hoàng hậu ra sao, cũng không biết xác định quyền lực của hoàng hậu như thế nào, hậu cung không can dự chính sự còn chưa xuất hiện. Vì thế mà quyền lực của hoàng hậu lớn tới khiếp người.
Hoàng hậu có thể can thiệp chính vụ, thậm chí có thể ảnh hưởng tới mệnh lệnh của hoàng đế.
............... ...................
"Đây là một đình các mới mà trẫm làm ra, nơi này bình thường không có ai tới, ba mặt đều là giả sơn, trẫm ngồi ở nơi này, có thể hưởng thụ được một thoáng thanh nhàn.
Lưu Bang đi trên con đường nhỏ trải đá vụn, đi hơi mệt rồi, dứt khoát cởi giày ra, đi chân đất. Mà theo bên cạnh ông ta là một người trung niên mặt lạnh lùng. Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ, theo sau không xa là một đám giáp sĩ nghiêm trang nhìn chằm chằm nơi này.
Người trung niên đó lông mày xếch lên trên, làm ông ta thoạt nhìn có chút mạnh mẽ, thậm chí hơi đáng sợ, thân hình lại gầy gò, khung xương không hề nhỏ. Ông ta ăn mặc mộc mạc, chân vững vàng bước theo Lưu Bang.
"Sao không nói, ở đây chúng ta không phải quân thần, chỉ là hảo hữu tụ họp mà thôi, đừng để gò bó như trên triều." Lưu Bang mài lòng bàn chân, cười nói:
"Nếu là bằng hữu tụ họp, vậy vì sao theo sau lại có nhiều giáp sĩ tinh nhuệ như thế?"
"Ngươi trách nhầm trẫm rồi, trẫm đi cùng mãnh hổ, đám giáp sĩ đó làm sao dám thả lỏng."
Người trung niên đột nhiên cười lớn, cười chốc lát đột ngột dừng lại.
"Ngươi thấy con người Phàn Khoái thế nào?"
"Trung dũng, uy tráng, là tiên phong không tệ, nhưng không đủ tư cách làm đại tướng."
"Vậy ngươi thấy con người Tào Tham thế nào?"
"Nghe lời, rất biết chấp hành mệnh lệnh, nhưng không có chủ kiến, có thể phá địch nhưng không
thể thống lãnh."
Lưu Bang và người trung niên kia cứ thế đi về phía đình các, vừa đi vừa tán gẫu. Lưu Bang tỏa ra khá khoan khoái, đi chân đất, lúc nói lúc cười, cứ như hai người không phải là quân thân mà là một đôi bằng hữu chân chính.
Người bằng hữu này của Lưu Bang rất ngông cuồng, Lưu Bang cùng ông ta bàn luận mấy tướng lĩnh khai quốc, nhưng vị lão bằng hữu này lại mắng đám tướng lĩnh kia một trận, dường như những người kia cộng lại chẳng lọt vào mặt ông ta, trong giọng điệu chứa đầy sự khinh bỉ với những người đó.
"Trẫm nghe nói thời gian trước khanh đi bái phỏng Phàn Khoái, Phàn Khoái dùng lễ quỳ bái đón đưa, còn nói: Đại vương chịu quang lâm nhà thần, thật là quang diệu cho thần."
"Vâng, thần cũng rất cảm động."
"Nhưng trẫm cũng nghe nói sau khi ngươi ra ngoài, nói với tả hữu: Đời này ta không ngờ lại xếp ngang hàng với loại Phàn Khoái! Có chuyện ấy không?"
Người trung niên biến sắc mặt, lập tức lãnh đạm nói:" Hắn vốn không bằng thần, lời này có gì sai chứ?"
Lưu Băng cười lớn:" Nếu Phàn Khoái nghe được câu này, hắn nhất định sẽ đau lòng, thường ngày hắn yêu quý ngươi như thế."
Hai người tiếp tục đi, Lưu Bang lúc này hỏi:" Chúng ta nói tới rất nhiều tướng quân, thế nhưng bỏ sót hai người."
"Ồ!"
"Trẫm, ngươi nói tài năng như trẫm thì có thể thống soái bao nhiêu sĩ tốt?"
"Bệ hạ có thể suất lĩnh không quá mười vạn người."
"Vậy ngươi thì sao? Tài năng của ngươi có thể thống soái bao nhiêu sĩ tốt?"
"Càng nhiều càng tốt, không có giới hạn cao nhất."
Lưu Bang hài hước nhìn ông ta:" Như vậy xem ra trẫm vẫn hơn ngươi một bậc."
"Hả?"
"Ngươi có thể thống soái càng nhiều càng tốt, vậy vì sao bị trẫm bắt?"
Khóe mắt người trung niên giật giật, sắc mặt thoáng cái đã đỏ bừng bừng, nhưng đối diện với vẻ mặt trêu ghẹo của Lưu Bang, ông ta mau chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói:" Bệ hạ không sở trường thống lĩnh sĩ tốt, nhưng giỏi thống soái tướng lĩnh, đó chính là nguyên nhân thần bị bệ hạ bắt."
"Còn nữa không?"
"Vị trí của bệ hạ là do trời cao ban cho, không phải do năng lực làm được, đó cũng là nguyên nhân thần bị bắt."
"Nói hay lắm."
Lưu Bang quả thật vui lắm, đang định ngửa mặt cười lớn, không ngờ người trung niên lại nói :"
Có điều ..."
"Hử?"
"Bệ hạ mặc dù giỏi quản giáo tướng lĩnh, nhưng thẩm mỹ đối với kiến trúc lại chẳng hề tốt."
Lưu Bang ngỡ ngàng:" Vì sao ngươi lại nói như thế?"
Người trung niên bình đạm chỉ đình các đằng xa, hỏi:" Có phải bệ hạ cố ý làm thế không?"
Lưu Bang xoay người nhìn, chỉ thấy hàng rào xung quanh đình các chính bị tháo mất bảy tám phần, nhiều chỗ trống không. Lan can chưa kịp tháo thì lung lay trong gió, mặt đất thậm chí còn có vụn gỗ, mấy khúc gỗ bị cưa đứt. Lưu Bang nhìn tới đờ người, ngây ra như phỗng, không nhúc nhích.
"Nếu không phải thì trong hoàng cung có người trộm gỗ của bệ hạ rồi." Người trung niên bồi thêm một nhát dao:
"Người đâu." Lưu Bang phẫn nộ gầm lên, đám giáp sĩ ở đằng xa nhanh chóng xông tới trước mặt Lưu Bang, quỳ một gối trước mặt ông ta:
Lưu Bang mặt đỏ bừng bừng, trong mắt như có lửa giận đang cháy phừng phừng:" Không ngờ có kẻ dám rỡ đình các của trẫm, trộm gỗ của trẫm! Tra cho trẫm, đem tên trộm đó về đây cho trẫm."
Đám giáp sĩ tức thì chạy đi ngay, đương nhiên vẫn còn lại hai vị, nhìn chằm chằm người trung niên.