Chương 023: Ba nguyện vọng. (1)
Yến tiệc rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu rồi, có người nối nhau đưa món ngon lên, có nhạc giả chơi nhạc, quần thần trò chuyện, Lưu Bang cười lớn uống rượu với họ. Lưu Trường thì bị Lưu Doanh kéo sang một bên, có thể nhìn ra Lưu Doanh vô cùng vui vẻ.
"Đệ, làm tốt lắm."
"Mặc tử nói, người cổ xưa, khi còn chưa biết y phục, lấy da thú cỏ khô khoác lên người, mùa đông không được ấm áp, mùa hè không được mát mẻ. Thánh vương hiểu nỗi lòng con người, vì thế dạy phụ nhân, kéo tơ, dệt vải, làm y phục cho dân. Bởi thế mà mùa đông quấn trong lụa, vừa đủ nhẹ mà ấm, mùa hè vì thoảng mà mát. Cổ nhân vì y phục vừa người ...."
Hắn lại bắt đầu bài giảng đạo tràng giang đại hải rồi, Lưu Trường lơ mơ làng màng mà nghe, nghe mà chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì, chỉ hiểu đối phương đang khen mình, nên cũng mỉm cười lễ độ, biểu thị cảm tạ.
Lưu Doanh mỗi lần dày vò Lưu Trường xong là đều cho thù lao, lần này cũng không ngoại lệ, hắn cởi miếng ngọc đeo bên hông ra. Đây là ngọc bội mà Lưu Doanh đeo trên người từ nhỏ, chính là cái hắn thích nhất, giờ hắn đem ngọc bội này tặng cho Lưu Trường, đủ thấy cái máy dệt kia được đánh giá cao thế nào.
Vượt qua được một phen dày vò, thừa lúc Lưu Doanh đi trò chuyện với quần thần, Lưu Trường vội vàng thoát đi ngay, về bên cạnh mấy huynh đệ của mình.
"Ha, lợi nước lợi dân nhé..." Lưu Trường liếc xéo Lưu Như Ý, cố ý lớn tiếng nói cho hắn nghe, để hắn thấy mình làm được việc tốt:
"Trò vặt mà thôi, con cháu hoàng thất là phải bằng vào năng lực của mình mà trị thiên hạ so với chính sách nhân thiện đường đường chính chính mà nói, việc ngươi làm chỉ là tiểu đạo. Ngươi chìm đắm trong tiểu đạo, ngay cả công thương nông nghiệp đều không biết, tương lai làm chư hầu vương, sẽ tạo thành phá hoại lớn hơn nhiều thành tựu nhỏ này của ngươi." Lưu Như Ý khinh thường nói, Lưu Trường muốn tìm kiếm thỏa mãn từ chỗ hắn à, làm gì có chuyện đó chứ, hắn có hàng trăm lý do mang đạo nghĩa đường đường để bắt bẻ thằng nhóc này:
Ý nghĩ đầu tiên của Lưu Trường là có nên đi mách a phụ hay không, a phụ hôm nay vui vẻ như vậy, nếu nghe thấy Lưu Như Ý nói luận điệu hất nước lạnh thế này, chắc thế nào hắn cũng bị ăn đòn.
Lưu Như Ý phát hiện ánh mắt Lưu Trường nhìn về phía Lưu Bang thì hết hồn, thằng hỗn thế ma vương này làm gì có chuyện mà nó không dám làm chứ. Mấy lời vừa rồi đả kích
Lưu Trường thì được, để tới tai cha hắn hoặc truyền ra ngoài là không xong, ai dám xem thường cái máy dệt kia, chẳng phải nói là xem thường chúng sinh à, hắn vội kéo nó sang một bên cười nịnh:" Ngươi không tệ ... Ừm, lợi hại lắm."
Sau khi Lưu Như Ý chịu nhún mình lấy lòng, Lưu Trường bỏ qua cho hắn, lần lượt khoe khoang với Lưu Hằng và Lưu Khôi. Lưu Hằng bình tĩnh gật đầu, Lưu Khôi thì tặng một món quà, hắn không thể tặng được món quà quý như Lưu Doanh, chỉ có thể tằng một người gỗ to bằng lòng bàn tay, người gỗ đó khắc một tướng quân oai phong lẫm liệt rất thật. Lưu Trường cực thích, thậm chí còn thích hơn món quà của Lưu Doanh.
Tiếp theo đó nó tất nhiên phải tới chỗ sư phụ khoe khoang rồi.
Hàn Tín luôn giả vờ không nhìn thấy nó, cố ý tán gẫu với người bên cạnh để lờ đi, nhưng khi Lưu Trường tới bên cạnh ông ta, đôi mắt to long lanh chớp chớp nhìn ông ta chằm chằm, Hàn Tín không thể giả vờ được nữa. Ông ta quay sang, thế rồi không biết vì sao nhìn thấy Lưu Trường là ông ta bỗng dưng nổi nóng, người không thể nghiêm chỉnh đàng hoàng một chút à?
Nhưng nơi này có rất nhiều người, tu dưỡng của sĩ đại phu kiềm chế ông ta, không thể nổi giận.
"Sư phụ, đệ tử không lừa người chứ, cỗ máy đó là do đệ tử làm ra đấy."
"Không tệ, trẻ ngoan." Hàn Tín cười cực giả, hiền hòa cùng Lưu Trường biểu diễn một màn thầy hiền trò hiếu:
Lưu Bang hôm nay thực sự vui vẻ, rất nhanh ông ta uống say, kéo Lưu Trường nói to:"
Trẫm không thể ban cho ngươi tước vị, nhưng trẫm có thể hứa với ngươi một việc, bất kể là chuyện gì cũng được."
Lưu Trường ngần nữ chốc lát hỏi:" Ba việc có được không ạ?"
"Ừ, được! Ngươi nói đi, muốn trẫm mổ cho ngươi một con trâu, hay là muốn rỡ đình các mới của trẫm, dù ngươi không muốn đi học cũng được, cãi gì cũng được." Lưu Bang cười ha hả, ông ta chẳng cho rằng Lưu Trường có thể đưa ra điều kiện gì to tát:
"Cái gì cũng được à?" Mặt Lưu Trường bắt đầu sáng lên:
..................
"Người đâu!"
Nơi xây dựng Trường Lạc cung, từng cỗ xe lừa chậm rãi đi tới, một người dáng vẻ quán lớn đứng trên xe, nói lớn:" Bệ hạ ân điển, chuyên môn mang xe ngựa tới cho các ngươi vận chuyển đá. Trên xe còn có ít thịt và y phục, từng người tới nhận."
Một đám tượng nhân ăn mặc tả tơi sợ hãi nhìn những giáp sĩ đánh xe, khi bọn họ nghe xong lời viên quan lớn kia, tức thì tất cả quỳ rạp xuống đất, khóc lớn :" Bệ hạ ân đức! Bệ hạ vạn tuế!"
.................... ..........
Mấy cỗ xe ngựa đang chậm rãi trời Trường An, trên xe là một đám tượng nhân của thiếu phủ, bọn họ kích động cầm thư nhà, bọn họ rốt cuộc đạt được kỳ nghỉ dài bốn tháng. Sau khi rời nhà vài năm, bọn họ được cho phép về nhà, gặp mặt người nhà, bọn họ lau nước mắt, vừa khóc vừa cười.
............. ......................
Trong Tiêu Phòng điện, Lưu Bang lúng túng ngồi trước mặt Lữ hậu.
"Tiêu Phòng Điện vốn là nơi ở của trẫm mà ... Thằng nhãi kia đâu cần chuyên môn bảo trẫm tới đây ở ba ngày chứ?"
Lữ hậu làm mặt lạnh, không nói không rằng.
Lưu Bang chỉ còn biết cười ngượng ngùng.
……………….. ………………….
Đó chính là ba nguyện vọng của Lưu Trường, tất cả được thực hiện nhanh chóng.
"A phụ và a mẫu hòa hảo lại như trước, đệ tử nghe nhị ca nói, hoàng thất hòa thuận, thiên hạ mới có thể hòa thuận, phu thê hoàng thất sống có tốt, phu thê thiên hạ mới không cãi nhau."
"Đệ tử làm thế cũng là vì thiên hạ thái bình, hi sinh tâm nguyện của mình, để a phụ tới Tiêu Phòng Điện ở ba ngày."
"Đó là nguyên nhân ngươi muốn tới chỗ ta ở?" Hàn Tín mặt tối sầm, nhìn Lưu Trường nghiêm trang quỳ trước mặt:
"Sư phụ, a phụ nói không muốn nhìn thấy đệ tử, đệ tử đi đâu được? Chỉ đành tới chỗ sư phụ ở thôi."
"Nhưng ta không đồng ý."
"Nếu sư phụ không thu nhận, vậy đệ tử chỉ đành ở bên ngoài, sư phụ có thể nhẫn tâm nhìn một đứa bé vừa ngoan ngoãn lại vừa mới hi sinh vì chúng chính thiên hạ ở ngoài được sao?"
"Ta có thể."
Cho dù Hàn Tín có trăm ngàn cái không muốn, nhưng Lưu Trường vẫn tới ở, điều này làm ông ta tức tới ngứa hết răng lợi. Hàn Tín cùng nó giao ước ba điều, thứ nhất không được đụng tới tàng thư của ông ta, thứ hai không được bám lấy ông ta, thứ ba không được gây hại cho cái cây sợi cỏ nào trong phủ, gia cầm cũng không được.
Chỉ là Lưu Trường hiển nhiên không có bản tính đôn hậu của người Tần, giao ước ba điều cũng không trấn áp được tính tình quậy phá của nó, có điều hiện giờ nó tạm thời nhịn mà thôi, chứ phá thì vẫn phá.
Tối ngày hôm đó Hàn Tín và Lưu Trường lần đầu tiên cùng ăn tối, Lưu Trường ăn như chết đói chết khát, cơm nước ở nhà Hàn Tín thực sự không tệ, so với hoàng cung còn hơn. Thịt không hề thiếu, đại khái là chiếu cố tới vị hoàng tử này, cơm tối hôm đó phong phú hơn thường ngày, còn có không ít hoa quả.
Hàn Tín thong thả ăn cơm, nhìn Lưu Trường ăn ngấu ăn nghiến, không nhịn được hỏi:"
Ngươi không hối hận chút nào à?"
"Hối hận cái gì ạ?"
"Bệ hạ nếu đã hứa hẹn ở trước mặt mọi người thực hiện ba nguyện vọng của ngươi, vậy ngươi có muốn cái gì, bệ hạ cũng không hủy ước hẹn."