Chương 022: Vũ Dương hầu. (2)
Đúng lúc bọn họ đang tiến hành dạy học, Cốc đột nhiên đi vào, giọng ồm ồm nói:" Có khách tới, Vũ Dương hầu cầu kiến."
"Hàn Tín ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ một hồi mới nói :" Cho ông ta vào."
Khi Lưu Trường còn đang nghĩ Vũ Dương hầu là ai thì một tráng hán còn cao lớn hơn Cốc một cỡ đi vào trong phòng. Tráng hán đó chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ khiến người người ta sợ hãi, đúng là hán tử như thiết tháp. Mặc dù cao lớn, trông cũng không dễ trêu đùa, nhưng trên mặt lại tràn ngập nụ cười, làm khí thế thấp đi mấy phần/
"Thần Phàn Khoái bái kiến đại vương.
"Ừ." Hàn Tín đối xử với ông ta tương đối lãnh đạm, nhưng ông ta lại không cảm thấy gì cả, cung kính quý mộ bên.
"Ngươi chính là Phàn Khoái đấy à?" Lưu Trường mở to mắt nhìn tráng hán trước mặt:
"Thất công tử, thần chính là Phàn Khoái."
Phàn Khoái trông chẳng hung dữ tẹo nào, hoàn toàn không có khí thế ăn thịt lợn sống trong chậu, làm Hạng Vũ cũng phải phục. Lưu Trường đưa tay ra sờ cánh tay ông ta, cánh tay
Phàn Khoái to hơn đùi nó, rắn lắm. Phàn Khoái cười, kệ Lưu Trượng động chân động tay. Hàn Tín thì thái độ làm việc công, mặt lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng.
"Trước kia ở Hồng Môn Yến ngươi thực sự ăn thịt lợn sống à?"
"Từng ăn."
"Mùi vị thế nào?"
"Quên rồi."
"Có muốn thử lại lần nữa không, ta có thể mời ngươi ăn."
Thấy hai thằng ngốc cứ thế nói chuyện với nhau, Hàn Tín nén giận, cắt ngang cuộc giao
lưu:" Vũ Dương hầu đột nhiên tới bái phỏng, phải chăng có chuyện gì quan trọng?"
Lưu Trường còn chưa kịp hỏi Phàn Khoái nhiều chuyện hơn thì đã bị Hàn Tín đuổi ra ngoài, hai người bọn họ tựa hồ có việc rất quan trọng muốn bàn bạc với nhau.
Sau khi trời khỏi phủ Hàn Tín, Lưu Trường cảm thấy chuyện này có chút trái khuôn phép. Mặc dù a phụ đúng là cho Hàn Tín đãi ngộ rất tốt, thậm chí cho tên từng làm phản tặc này có thể tự do bái phỏng hảo hữu trong kinh thành. Nhưng điều này không đại biểu cho các chư hầu vương có thể tới bái phỏng Hàn Tín, Hàn Tín chủ động đi bái phỏng người ta là một chuyện, nhưng chủ động tới bái phỏng là chuyện khác.
Phàn Khoái thực sự không sợ bị a phụ nghi kỵ à? Hay ông ta do a phụ phái tới. Lưu Trường suy nghĩ chuyện này, sau khi về Tiêu Phòng Điện, nó xưa nay miệng rộng lắm mồm, tất nhiên cũng đem chuyện Phàn Khoái kể cho a mẫu.
Nhưng Lưu Trường không ngờ rằng, Lữ hậu chẳng hề kinh ngạc, bà cắt ngang lời dông dài của Lưu Trường, lạnh lùng dặn:" Chuyện này con ngàn vạn lần không được nói ra ngoài."
Tuy lần này Lữ hậu không nói lời uy hiếp nào cả, nhưng Lưu Trường vẫn bị dọa sợ, dù sao lần này Lữ hậu nói rất nghiêm túc, nó sớm biết chọc giận a mẫu sẽ có kết cục thế nào. Lưu Bang thường ngày có hai sở thích, một là cùng người nhà tổ chức yến tiệc, hai là cùng đám bằng hữu tổ chức yến tiệc.
Bởi thế hôm nay chắc chắn là ngày Lưu Bang vui vẻ nhất, vì yến tiệc hôm nay có người nhà của ông ta, càng có bằng hữu của ông ta.
Khi Lữ hậu dắt Lưu Trường lễ mề tới nơi, Lưu Trường kinh ngạc phát hiện, yến tiệc lần này so với trước kia hoàn toàn khác. Không còn là người nhà tụ lại cùng một chỗ như trước nữa, Lưu Bang ngồi ở chủ vị, hai nhóm người chia ra quỳ ở hai bên ông ta, thần sắc nghiêm túc, trông khá long trọng.
Ở bên mé trái Lưu Bang là rất nhiều người mà Lưu Trường không nhận ra, trong đó chỉ có ba người là y biết, một là nam nhân trước đó va phải nó ở Trường Tín điện, hình như tên là Chu Xương. Còn một người là sư phụ y Hàn Tín, cuối cùng là Phàn Khoái.
Hàn Tín vốn còn cười nói gì đó với người bên cạnh, nhưng tích tắc nhìn thấy Lưu Trường đi vào, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, nghiêm mặt, quay đầu đi, giả vờ mình không nhìn thấy thằng tiểu tử ngốc.
Còn bên phải Lưu Bang thì toàn là người quen, Thích phu nhân hôm nay không tới, đại phụ và đại mẫu cũng không tới, chỉ có một đám hoàng tử, nhị ca, Như Ý, tứ ca, ngũ ca, dựa theo tuổi tác mà ngồi đúng trình tự. Ai nấy dáng vẻ nghiêm túc, đầu hơi cúi, biểu thị sự tôn kính với những khai quốc đại thần. Nhưng loại không khí này bị hủy ngay khi Lưu Trường tới.
"Sư phụ! Người tới rồi à?"
"Sư phụ! Đệ tử ở đây nà."
Lưu Trường ra sức vẫy tay còn kêu rõ to, Hàn Tín thống khổ cắn răng, nam nhân bên cạnh trông có vẻ rất hiền từ bất giác bật cười, thậm chí còn khe khẽ vỗ vai Hàn Tín biểu thị gì đó. Lưu Trường cảm thấy địa vị của người này vô cùng cao, bởi vì nó chưa từng thấy đại thần nào dám làm thế với Hàn Tín.
Lữ hậu ngồi ở bên cạnh Lưu Bang, còn Lưu Trường chỉ có thể ngồi cuối bàn tiệc.
Vì hoàng tử nhỏ nhất Lưu Kiến chỉ là đứa bé, cho nên Lưu Trường chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng, ai bảo nó nhỏ tuổi nhất.
Lưu Trường ngồi xuống chỗ của mình, nhìn Lưu Hữu ngồi bên:"
"Ừ."
"A phụ sao đột nhiên lại mở tiệc, sao chưa ăn?"
Lưu Hữu không biết phải trả lời thế nào, ngồi phía bên kia là Lưu Khôi nháy mắt với Lưu Trường rồi lắc đầu, bảo nó đừng nói nữa.
Sau khi mọi người tới đông đủ, quần thần đứng dậy, vị đại thúc hiền hoa kia đứng đầu nói những lời "từ kính rượu" làm người ta như hiểu như không. Lưu Trường thấy đại khái hắn là mời rượu. Dù sao thì cũng lí la lí lố một đoạn dài rồi Lưu Bang và quần thần mới bắt đầu uống rượu. Còn bên phía hoàng tử thì chỉ có Lưu Doanh mới có tư cách đứng lên uống rượu.
Đây là một yến tiệc mà Lưu Trường lần đầu tiên căm ghét, không có đồ ngon, không được đùa nghịch với mấy ca ca, cứ như đi nghe hát vậy. Khi Lưu Trường sắp ngủ gật thì có mấy giáp sĩ từ ngoài đi vào, bọn họ bê cái gì đó, Lưu Trường vừa nhìn một cái liền mừng rỡ, đó không phải là cái máy dệt mình làm à?
Chẳng lẽ bữa tiệc hôm nay là vì khen thưởng mình?
Lưu Trường hiếm khi đoán đúng được một lần.
Kỳ thực Lưu Bang đã đem chiếc máy dệt lên triều triển lãm mấy lần rồi. Trên triều nghị, ông ta còn hết sức bốc phét, nói đây là thứ mà nhi tử nhỏ nhất của mình vì người thiên hạ mà chuyên môn làm ra, nói tiểu nhi tử của mình mặc dù là đứa kém cỏi nhất, nhưng đã có tâm tư như thế.
Trong lời nói đã thổi phồng đứa nhi tử ngang bường quậy phá lên tận trời, Lưu Bang mặc dù ở trước mặt Lưu Trường không nói gì, nhưng là phụ thân ông ta đúng là rất kiêu ngạo, tự hào vì thành tựu kinh thế hãi tục của nhi tử. Đương nhiên ông ta cũng không quên trát vàng lên mặt, theo lời của ông ta, Lưu Trường có tâm lòng nhân nghĩa như thế, có năng lực như thế là vì có a phụ như ông ta.
Còn về phần vì sao nó ương bướng à ... Đó là vấn đề từ a mẫu của nó.
Vì Lưu Trường tuổi còn quá nhỏ, cho nên Lưu Bang lại quyết định mở đại yến, có thể xem như thưởng cho cống hiến của Lưu Trường, thuận tiện có thể lần nữa bốc phét trước mặt các bằng hữu, dù sao trên yến tiệc không cần câu nệ quá. Mặc dù Lưu Bang ở trên triều nghị cũng chẳng khách khí gì, nói tục luôn mồm, còn thi thoảng kể vài chuyện tục tĩu, nói cho mấy bác sĩ Nho gia sởn gai ốc sử quan hai tay run rẩy, răng nghiến chặt, mình viết lịch sử chứ có phải là viết chuyện tục tĩu.
"Trường! Lại đây!"
Hình như đây là lần đầu tiên Lưu Bang gọi tên nó chứ không phải là gọi thằng nhãi.
Lưu Trường bật dậy ngay, đi nhanh tới bên cạnh Lưu Bang, Lưu Bang cũng đứng dậy chỉ Lưu Trường nói:" Ngay cả một tiểu nhi tử của trẫm mà lòng cũng chứa chúng sinh, muốn tạo phúc thiên hạ, chư vị càng phải nỗ lực đó."
"Vâng!"