Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 038: Học thuyết hoàng lão. (1)

Chương 038: Học thuyết hoàng lão. (1)

Vừa mới khai quốc chưa lâu, đám mãnh tướng khai quốc còn chưa chết, bọn họ suốt ngày mong đợi quân công, để mình có thể thăng lên vài tước vị nữa. Chỉ là khai quốc rồi, thiên hạ thái bình, thực sự không có cơ hội.

Khi bọn họ đều đang mắc nghẹn, lão bằng hữu Trần Hi mang tới quan tâm và ấm áp cho họ, đám mãnh nhân này tức thì có mục tiêu, lại có đầu người để chém rồi, cả đám nhảy nhót reo hò.

Chúng ta đều biết triều Tần có chế độ quân công, Đại Hán đương nhiên cũng có, cũng chia ra 20 đẳng cấp, nhưng quy củ cũ, mặc dù tước vị tương ứng không có gì khác biệt, nhưng quan chức bổ nhiệm có "khác biệt" rất lớn .... Đã bảo đừng hỏi nữa, không sao chép đâu!

Lưu Bang rốt cuộc cũng đi rồi, Khoái Thông thấy, cơ hội làm chuyện lớn rốt cuộc cũng tới.

Nay Trường An là tòa thành trống, chỉ cần khởi sự, nhất định sẽ thành công.

Hàn Tín nghe Khoái Thông kích động giảng giải kế hoạch của ông ta :" Giả truyền chiếu thư xã miễn cho tội phạm và nô lệ phục dịch cho quan phủ, phát động chúng tấn công Lữ hậu và thái tử."

Kế hoạch của Khoái Thông chính là thế, sau đó thì chưa xác định, giết chết hoàng hậu và thái tử, hay là khống chế bọn họ, dùng danh nghĩa bọn họ tiếp tục biên soạn chiếu thư, tập trung quân đội. Ông ta không nói, Hàn Tín không hỏi.

Không biết vì sao trông Hàn Tín có chút mất tập trung, ánh mắt thi thoảng nhìn ra ngoài, đối diện với kế hoạch của Khoái Thông, ông ta chỉ ngẩn ngơ gật đầu.

"Đại vương, khi nào chúng ta ra tay?"

"Lưu Bang còn chưa đi quá xa, đợi thêm đi."

"Ngài! Ài ..."

................. ....................

Trong Thiên Lộc Các, Lưu Trường ỉu xìu xìu đi vào ngồi xuống vị trí cuối cùng, hai tay chống cằm, vẫn thất thần như trước.

Nhưng hôm nay nó thực sự quá yên tĩnh, trông có vẻ không tầm thường.

Không có Lưu Trường gây ồn ào, ngay cả lão sư cũng vui hơn một chút, vị lão sư "vô dục vô cầu" này bình thường dạy học tựa như để ứng phó cho có. Ngày hôm đó ông ta miệng lưỡi ba hoa, nhất thời nổi hứng nói tới rất nhiều nội dung ngoài chương trình, bao

gồm giải thích một số tư tưởng của Trang Tử.

Lưu Trường hiển nhiên là không hiểu mấy cái đó, nhưng đám Lưu Hằng lại học tập rất nghiêm túc. Lúc nghỉ ngơi, Lưu Khôi là người đầu tiên tới gần nó.

"Làm sao thế, lại bị ăn đòn à?"

"Không phải."

"Sao lại rầu rĩ như vậy, lát nữa có về cùng bọn ta không?"

"A mẫu không cho đệ đi nơi khác."

Nghe câu này Lưu Khôi cũng không dám nói nhiều nữa, hắn thực sự sợ Lữ hậu, hơn nữa loại sợ hãi này khác với Lưu Trường. Lưu

Trường thì chỉ sợ ăn đòn thôi, còn hắn sợ ... Khụ khụ ....

Người thứ hai tiếp cận là Lưu Như Ý, hắn cười rất đểu, ngồi xuống bên cạnh Lưu Trường, dùng vai huých một cái:" Sao thế Lưu tướng quân, thua Bạch Khởi à?"

Đối diện với lời trêu ghẹo của Lưu Như Ý, Lưu Trường không nổi giận, chỉ ngồi ngây ra, vẻ mặt càng thêm cô tịch.

"Ài, ta mấy lần thỉnh cầu xuất chiến, a phụ mừng rỡ, đặc biệt ban cho ta một thớt ái mã, ngươi có muốn đi xem với ta không?"

"Không đi được."

Lưu Hằng cũng mau chóng tới gần.

"Nếu như gặp phải khó khăn gì, ngàn vạn lần đừng thoái chí buồn bã, nghĩ cách giải quyết mới được."

Lưu Hằng không hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ đưa ra kiến nghị của mình.

Kết thúc buổi học, đám ca ca nhìn Lưu Trường mấy lượt, không quấy rầy nó nữa, liền đi trước. Lưu Trường vẫn ngồi đó, không muốn đi, vì rời khỏi nơi này nó phải trở về Tiêu Phòng Điện, a mẫu không cho nó đi bất kỳ đâu trừ

Thiên Lộc Các. Mà trong Tiêu Phòng Điện thì trống không chẳng có gì cả, Lưu Trường là người ưa náo nhiệt, ngồi ở nơi này ít nhất còn nhìn thấy bóng người bận rộn ra vào.

Lão sư ngồi ở thượng vị, chẳng nhìn Lưu Trường, cúi đầu xem sách.

Vị lão sư này hình như bị ép tới giảng bài cho các hoàng tử, bình thường dạy học chỉ là qua loa cho có lệ, hứng thú lớn nhất của ông ta là đọc sách, suốt ngày đắm mình trong thư viện hoàng gia. Nghe nói dạy học ở nơi này là do bản thân ông ta chọn, vì để được đọc thêm vài cuốn sách.

Lưu Trường và lão sư cứ thế cô độc ngồi trong Thiên Lộc Các, không quấy nhiễu nhau.

Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi ngày Lưu Trường sáng sớm được đưa tới Thiên Lộc Các, sau đó ở lại nơi này rất lâu rất lâu, đại đa số thời gian nó cúi đầu, không biết nghĩ cái gì.

Có lẽ chịu không nổi khi đọc sách bị người ta nhìn chằm chằm, hoặc có lẽ không quen nhìn Lưu Trường rầu rĩ sa sút như vậy. Rốt cuộc có một ngày, lão sư bất đắc dĩ ngồi trước mặt Lưu Trường.

"Sao ngươi không về?"

"Không muốn về."

Lưu Trường yếu ớt trả lời, nói ra nó theo học vị lão sư này cũng một thời gian rất dài rồi, nhưng khác với Hàn Tín, ngay cả tên lão sư là gì nó cũng không biết. Chỉ biết ông ta dạy học thuyết hoàng lão gì đó, tựa hồ là một người rất có tên tuổi, được Lưu Phì tiến cử, từ nước Tề tới.

"Có gì không hiểu à?"

"Lão sư, có người nói với đệ tử: Thế giới này vô cùng ích kỷ, giữa người với người chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, không tồn tại cái gì khác, lão sư thấy có đúng không?"

"Nói láo nói toét." Lão sư đột nhiên chửi mắng:

Lưu Trường bổ xung:" Cái này do a mẫu của ta nói đấy."

"Thế cũng là nói láo nói toét."

Lần này Lưu Trường thực sự ngạc nhiên rồi, dù là a phụ cũng không dám nói a mẫu như thế. Lão sư nổi giận một lúc mới hỏi:" Ngươi theo ta học học thuyết hoàng lão lâu như thế, đại khái cũng biết học thuyết học thuyết này nhấn mạnh điều gì chứ ?"

" Là ... Cái ... Thì ... Là ... Cái đó."

" Vô vị nhi trị."

"Đúng, đúng rồi, chính là vô vi nhi trị."

"Vậy ngươi biết thế nào là vô vi nhi trị không?"

"Là không làm gì hết phải không?"

Lão sư tức thì chết nghẹn, ông ta nắm chặt tay, rồi lại buông ra, mình theo Hoàng lão, phải giữ bình tĩnh, không được nổi giận, không được nổi giận, không được đánh nó ... Ông ta nghĩ chốc lát chuyển biến lối suy nghĩ, nghiêm túc nói:" Bọn ta cho rằng, thế giới này không có tình cảm, nhưng con người có cảm tình, con người không tốt, con người cũng không xấu, nó quyết định ở việc ngươi đối xử với người khác ra sao."

"Nếu ngươi thật lòng đối đãi với người khác, nhất định cũng thu được chân tình, nếu ngươi mang tâm tư lợi dụng tiếp cận người khác, vậy người ta cũng đối xử với ngươi như thế."

"Điều này cũng giống như cai trị một quốc gia, ngươi dùng biện pháp nhân nghĩa đi giáo hóa bách tính, vậy bách tính cũng báo đápngươi như vậy. Nếu ngươi dùng cách tàn khốc bạo ngược thống trị bách tính, vậy bọn họ cũng sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với ngươi."

"Nếu ngươi tin thế giới này là ích kỷ, vậy thì nó ích kỷ, nếu ngươi tin tưởng thế giới này có tình cảm, vậy nó là thế giới có tình cảm."

"Thế giới giống nhưng, nhưng thế giới này đối vỡi mỗi người lại khác nhau, có người dùng sự thiện lương nhìn thế giới, thế giới lấy thiện y vô cùng báo đáp hắn. Nếu dùng ác ý suy đoán thế giới, vậy chỉ nhìn thấy ác ý vô tận."

"Dùng thủ đoạn nhân nghĩa giáo hóa bách tính, để họ tương thân tương ái, không dùng chiến tranh để làm sâu thêm thù hận, thế chẳng phải chuyện tốt à?"

Lưu Trường tròn mắt, nó chợt nhận ra, hỏi:" Đây là tư tưởng kiêm ái, phi công? Đây chẳng phải là học thuyết của Mặc gia à?? Lão sư chẳng phải theo Đạo gia sao?"

"Khụ, Đạo gia ta hình thành sớm nhất, Mặc gia chẳng qua sao chép học thuyết Đạo gia ta mà thôi."

Chú: Học thuyết Hoàng lão là một nhánh của Đạo gia, tiếp nạp quan điểm của Âm Dương, Nho gia, Pháp gia, Mặc gia. Có vũ trụ luận của Âm Dương gia, có nhân chính của Nho gia, có đề cao sáng tạo khoa học kỹ thuật của Mặc gia ... Có thể nói là lẩu thập cẩm, nhưng rất hợp với thời đại.

Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất