Chương 045: Một đôi bằng hữu.
Hàn Tín đứng ở trước cổng hoàng cung, trong lòng ôm Lưu Trường, ngạo nghễ nhìn trên tường thành.
Ông ta nhìn thấy từng khuôn mặt sợ hãi, từng đôi tay run rẩy và cung nỏ đã lên dây. Hàn Tín nhếch mép lên, gió lạnh cuốn tới, trường bào phát ra tiếng phần phật, thân hình ông ta sừng sững không nhúc nhích mảy may. Đám giáp sĩ trên tường thành kinh sợ nhìn con mãnh thú này, tựa như thân thể ông ta còn cao lớn hơn tường thành.
Thời khắc ấy, Hàn Tín hưởng thụ một sự bình tĩnh chưa từng có, lửa giận, nóng nảy, bất cam trong lòng ông ta đều biến mất sạch sẽ.
Khi giáp sĩ từ trong hoàng cung xông ra, vây kín lấy xung quanh ông ta, ngay cả mí mắt ông ta cũng chẳng chớp lấy một cái.
Đám giáp sĩ tách ra, Lữ hậu đi nhanh tới, ánh mắt trước tiên dừng lên người Lưu Trường, rồi rất nhanh chăm chú nhìn anh hùng đang bao bọc Lưu Trường.
U uất, bất cam, phẫn nộ, nóng nảy, Sở vương suốt ngày sống trong oán giận và bi thương không còn nữa.
Ông ta mặc trường bào bình thường, tóc buộc tùy ý, mắt nhìn Lữ hậu trước mắt, chàng trai trẻ kiệt ngạo bất thuần, không câu nệ lễ tiết của huyện Hoài Âm đã quay về.
"Thằng tiểu tử vô dụng, giết một người thôi mà nôn thành thế này." Hàn Tín khinh thường nói:
Lưu Trường lờ đờ mở mắt ra gọi:" A mẫu ~~~"
Lữ hậu sửng sốt, sát khí trên mặt giảm đi vài phần: "Nó giết ai?"
"Giết tên tòng phạm bày mưu hiến kế cho ta, chuẩn bị tạo phản."
"Ha ha ha ha." Lữ hậu cười lạnh:" Hoài Âm hầu đúng là cái gì cũng dám nói, ngươi lấy đâu ra dũng khí đó?"
Hàn Tín cười lớn, ông ta khẽ khàng đặt Lưu Trường xuống đất, đưa tay ra, giật mạnh cổ áo, để lộ vị trí tim, vỗ mạnh vào đó, ngạo mạn nói:" Từ đây mà ra."
Lữ hậu run người, hai mắt phẫn hận nhìn Hàn Tín, Hàn Tín không hề sợ hãi, cũng lạnh lùng nhìn bà.
Dáng vẻ này của Hàn Tín, Lữ hậu đã từng thấy một lần, khi đó, ông ta mặc khôi giáp, đối diện với kẻ địch gần như không thể đánh thắng, mặt vẫn đầy vẻ cao ngạo, bất kỳ ai từng thấy qua cũng sẽ không quên. Đám giáp sĩ tay cầm mâu đang run, sắc mặt trắng bệch, không ai dám nhìn thẳng vào vị Hoài Âm hầu sa cơ này.
"Giết!"
Đám giáp sĩ mở to mắt, mặt trở nên hung tợn, bọn họ từ từ tới gần Hàn Tín, từng bước từng bước một, cũng không có sự quyết đoán ngày trước. Hàn Tín không nhúc nhích, mặt chẳng có chút biến hóa nào.
"Khoan đã ~~~~"
Lưu Trường cố lấy sức, hai tay chống mặt đất miễn cưỡng
Lữ hậu nheo mắt :" Đúng thế sao?"
"Không phải, Khoái Thông là do Lưu Trường giết chết, ta quyết định tạo phản."
"Sư phụ."
Hàn Tín khinh bỉ nhìn Lưu Trường ở dưới đất:" Ta còn chưa luân lạc tới mức dựa vào ơn một thằng nhãi con để sống."
"Giết!"
"Khoan đã!!"
Lần này người lên tiếng khuyên can không phải là Lưu Trường, mà là Tiêu Hà từ trên xe nhảy xuống. Tiêu Hà thở hồng hộc nhảy khỏi xe ngựa, y phục xộc xệch, có thể nhìn ra, đại khái là ông ta nhận được tin liền dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi này. Đối diện với vị thừa tướng già này, Lữ hậu không thể không nể mặt, cho dù sắc mặt khó coi cũng không lên tiếng trách mắng.
"Hoàng hậu điện hạ ..."
Tiêu Hà đi nhanh tới bên cạnh Lữ hậu, ông ta không còn dáng vẻ tươi cười như trước nữa, ông ta cũng có chút hoảng loạn, thở hồng hộc nhìn Lữ hậu, nhưng không biết phải lên tiếng thế nào.
Trong triều chỉ có một người duy nhất có thể đùa cợt với Hàn Tín, chính là Tiêu Hà, cũng là bằng hữu duy nhất Hàn Tín tin tưởng. Giống như Lưu Bang tin tưởng Yến vương vậy. Hàn Tín có ngày hôm nay là nhờ Tiêu Hà, Hàn Tín năm xưa không được ai coi trọng, ở quê nhà danh tiếng nát bét, nhà chỉ có bốn vách tường, tính cách cuồng vọng, coi thường lễ pháp. Nếu như nói Trần Bình bị người ta khinh thường, vậy Hàn Tín bị sỉ nhục, nỗi nhục chui háng cũng không thể thay đổi ông ta, ông ta vẫn như trước kia.
Lưu Bang vào Thục, Hàn Tín rời Sở hướng Hán, nhưng vẫn không được ai để mắt tới. Mặc dù Hạ Hầu Anh phát hiện ra người này không tầm thường, tiến cử ông ta cho Lưu Bang, nhưng ngay cả Lưu Bang cũng không nhận ra Hàn Tín có gì đặc biệt.
Về sau Tiêu Hà trò chuyện với Hàn Tín, qua nói chuyện, phát hiện ra người này có tài kinh người. Sau đó Lưu Bang dẫn quân suất chinh, dọc đường báo có mười mấy tướng lĩnh chạy mất, chợt có người tới báo với Lưu Bang, nói Tiêu Hà cũng chạy rồi.
Lưu Bang thiếu chút nữa sụp đổ, vừa tức giận vừa ủy khuất, chợt Tiêu Hà tự về. Lưu Bang tức giận hỏi ông ta:" Ngươi đã chạy rồi vì sao còn quay về?"
Tiêu Hà nói với Lưu Bang:" Thần không chạy mà chỉ đuổi theo một người đào tẩu."
"Ai?"
"Hàn Tín!"
Lưu Bang không nghe Tiêu Hà giải thích, hỏi ngược lại:" Tới mười mấy tướng quân bỏ chạy, ngươi không đuổi theo, lại đuổi theo Hàn Tín, ai mà tin được."
Tiêu Hà liền gọi Hàn Tín tới, nói với Lưu Bang:" Đám quan quân kia buộc hết vào nhau cũng không bằng một Hàn Tín, cả thiên hạ này đại vương không tìm được vị tướng quân thứ hai như thế đâu."
Sau đó Lưu Bang đưa Hàn Tín lên làm tướng quân, Hàn Tín chính thức bắt đầu cuộc đời quân sự khác thường của mình, nhảy một phát lên làm nhân vật đỉnh cấp trong lịch sử chiến tranh của Hoa Hạ. Để lại sự ngưỡng mộ cho đời sau, đại đa số chỉ có thể ngước mắt nhìn, chỉ có số ít trong số ít mới có thể chạm vào cái trần nhà này. Suốt thời đại binh khí lạnh, không ai dám nói mình đã nhảy qua cái trần nhà này.
Tư giao của Hàn Tín và Tiêu Hà rất tốt, Tiêu Hà cực kỳ tán thưởng Hàn Tín, mến tài ông ta.
Thế nhưng Hàn Tín bây giờ lại thành tâm bệnh của Lưu Bang và Tiêu Hà. Là thừa tướng Đại Hán, Tiêu Hà phải cân nhắc tới rất nhiều chuyện, lão bằng hữu năm xưa cùng chung hoạn nạn, vì sao lúc này thành kẻ địch không thể không trừ?
Lữ hậu rất bình tĩnh, bà không hề có mẫu thuẫn như Tiêu Hà, bà biết Tiêu Hà sẽ không khuyên mình giữ lại Hàn Tín. Là một thừa tướng, Tiêu Hà còn nhìn xa hơn mình. Trước kia tin tức về Khoái Thông là do Tiêu Hà nắm được, thuận chí Khoái Thông có thể thuận lợi tới bên cạnh Hàn Tín cũng là do vị thừa tướng này ngầm trợ giúp.
Tiêu Hà lặng lẽ đứng đó rất lâu rồi đi tới trước mặt Hàn Tín, giúp ông ta kéo lại cổ áo phanh ra.
"Khi ta chuẩn bị thản nhiên đối diện với tử vong, ta cảm giác mình như đã bước khỏi đầm lầy, rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, nhìn không thấu, bây giờ ta nhìn thấu cả rồi ...
Là thừa tướng ngài muốn giết ta đúng không?"
"Đúng, chính là ta ... ông không chết không được, chỉ một câu của ông có thể khiến Trần Hi làm phản, ông có biết không? Quân đội của Trần Hi cướp phá giết chóc ở hai đất Triệu Đại, khiến cho mấy chục vạn bách tính phải trôi giạt khắp nơi, hai đất Triệu Đại không ngừng thúc lương, lương thực của bách tính bị Triệu Hi cướp hết. Ruộng đồng khó khăn lắm mới cày cấy lại, giờ hoang phế cả rồi ..." Tiêu Hà bình tĩnh nói, nhưng hốc mát ướt đẫm:
"Dã tâm của ông đã hại chết mười mấy vạn người vô tội ... Nếu chiến sự còn tiếp tục, sẽ không biết bao nhiêu người phải chết đói. Thiên hạ không chịu nổi sự tàn phá của ông nữa.
Tuổi này rồi mà ta không đêm nào được ngủ yên, hao phí bao nhiêu tâm huyết các nơi mới dần khởi sắc ... Ông nói xem, ta có thể ngồi nhìn các ông phá nát thiên hạ sao? Ông sẽ không trách ta chứ?"
Hàn Tín thở hắn ra:" Không trách, có điều cổ áo còn chưa chỉnh tốt."
"Ồ, vậy mau lên, chớ trách, ông mặc y phục này rất đẹp, sao chưa bao giờ thấy ông mặc."
"Đây là đồ bồi táng ta chuẩn bị cho mình, ông xem chỗ này, là con phượng thê tử ta thêu cho ta ... Đẹp chứ?"
Tay lóng ngóng chỉnh trang lại y phục cho Hàn Tín, Tiêu Hà lau mắt, lùi lại vài bước, nhìn Hàn Tín lần nữa cuối cùng gật đầu hài lòng.
"Chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn cùng một thanh kiếm."
"Đi, ta ăn cùng ông."
"Ồ, thằng khốn kiếp Trường đâu rồi?"
Hàn Tín kinh ngạc nhìn bên cạnh, Lưu Trường vừa mới nằm đó , giờ không thấy đâu nữa.
Từ đầu tới cuối Lữ hậu không nói câu nào, bà chỉ lạnh lùng yên tĩnh nhìn hai bằng hữu già ôn chuyện cũ.