Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 059: Cha nào con nấy. (2)

Chương 059: Cha nào con nấy. (2)

Lưu Trường cũng rất thích vị đại thúc giỏi đánh xe này, nó luôn thấy cưỡi ngựa là một chuyện rất oai phong, nhưng tới hôm nay nó mới biết, đánh chiến sa cũng là một chuyện sảng khoái. So với cưỡi ngựa, tựa hồ đánh chiến xa còn hung mãnh hơn.

Sau khi xuống xe, nó tóm chặt lấy ống tay áo Hạ Hầu Anh, cầu khẩn:" Dạy cháu đánh xe thế nào đi!"

"Công tử còn quá nhỏ, có điều thần có thể tiến cử cho công tử vài người đánh xe, đợi công tử lớn hơn một chút có thể tự học. Có điều đánh chiến xa không giống đánh xe ngựa, muốn đánh chiến xa chỉ có một thứ phải học, đó là đừng sợ. Bất kể phía trước là cái gì đều phải xông lên, xông qua.!"

Đợi tới trưa, Hạ Hầu Anh đưa Lưu Trường về, mà Lưu Bang và Lữ hậu rốt cuộc cũng dậy.

Lữ hậu nghiêm mặt nói:" Ta đã đem chuyện con làm nói với a phụ con rồi, đi vào đi."

Lưu Trường bất lực đi vào phòng, Lữ hậu lại không theo vào.

Lưu Trường vốn cho rằng mình sẽ bị ăn đòn, nhưng không ngờ Lưu Bang tâm tình cực tốt, cười ha hả xoa đầu nói:" Còn may có con ... Lại đây, trẫm cho con ít tiền, đi mua đồ ăn vặt!

Đừng cướp của người khác."

Lưu Trường nhận tiền mà đần mặt, chuyện gì thế này?

Lưu Bang nhỏ giọng căn dặn nó:" Sau khi ra ngoài, không được nói với a mẫu, cứ nói con bị ăn đòn là được."

Lưu Trường vội gật đầu.

"Con đó, a mẫu con bảo con ra tay giết người à? Khá lắm, đúng là giống của trẫm! Nên giết thì phải giết, so với thằng ca ca bất lực của con thì hơn nhiều lắm."

"Cái tượng đá kia con phá thì phá, trẫm cũng thấy không đẹp."

"Có điều cướp đồ ăn vặt của người khác, nếu là nam hài thì thôi, chứ nữ hài thì đừng làm thế, mất mặt lắm. Nếu con muốn cướp, có thể đi cướp của nhi tử Phàn Khoái ấy, thừa tướng cũng có nhi tử."

Khi hai phụ tử đang thì thầm trò chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.

Lưu Bang liền nghiêm mặt quát:" Nghe rõ chưa? Nếu còn tái phạm, trẫm đánh gãy chân ngươi! Mới có tí tuổi đầu, sao lại ngang bướng như thế!"

Lữ hậu đưa Loan Bố tới gặp Lưu Bang, tiến cử người này cho ông ta, tiếp xúc ít ngày, bà dám khẳng, người này đáng trọng dụng.

"Ngươi tên là Loan Bố à?"

"Vâng ạ."

"Ngươi từng theo Tang Đồ tạo phản?"

"Đúng ạ."

Ồ, Lưu Bang nhìn người trẻ tuổi trước mắt, ngươi cũng thẳng tính thật đầy:" Nay ngươi lại theo Lương vương tạo phản hả?"

"Lương vương chưa từng tạo phản!" Loan Bố nghiêm mặt, nói rõ ràng rành rọt:" Lương vương từ sau khi phong quốc, luôn nghĩ cách quản lý tốt quốc gia, ngài ấy giải tán cựu bộ, giảm bớt lượng lớn quân đội, đem binh khí rèn thành nông cụ, vỗ về tướng lĩnh có lòng khác. Thần cũng từng thấy người tạo phản thực sự như thế nào, tuyệt đối không giống như Lương vương."

Lưu Bang lạnh giọng:" Ý của ngươi là trẫm làm sai à?"

Loan Bố nói:" Bệ hạ sai rồi."

Lưu Bang đùng đùng nổi giận, ông ta nhảy dựng lên, chỉ Loan Bố, quát:" Mau đưa kẻ ngày ra ngoài tùng xẻo."

Trên mặt Loan Bố không chút sợ hãi nào, hắn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói:" Bệ hạ bị vây ở Bành Thành, binh bại ở Huỳnh Dương, khi ở một dải Thành Cao, Hạng Vương sở dĩ không thể thuận lợi tây tiến, chính là vì có Bành vương giữ vững đất Vương, liên hợp quân Hán, gây khó dễ cho quân Sở."

"Khi đó chỉ cần Bành Vương quay đầu một cái, liên hợp với Sở Hán sẽ thất bại."

"Trận Cai Hạ, không có Bành vương, Hạn Vũ sẽ không diệt vong. Nay thiên hạ đã định, Bành vương nhận phủ tiết nhận phong tước, cũng muốn phong tước này đời đời truyền thừa. Vậy mà bệ hạ chỉ vẻn vẹn vì trưng binh ở nước Lương, Bành vương bị bệnh không tới được, bệ hạ liền sinh lòng hoài nghi ngài ấy muốn mưu phản."

"Cho dù không có bất kỳ chứng cứ tạo phản nào, đã muốn tru diệt gia tộc Bành vương, sao lại có hoàng đế tàn bạo như thế chứ?"

"Nếu như bệ hạ thấy phẫn nộ, vậy xin tùng xẻo thần đi."

Loan Bố chửi mắng Lưu Bang té tát một trận, nhưng Lưu Bang lại cười lớn, vui vẻ nói với tả hữu:" Người này có thể trọng dụng!"

................. ..................

"Sở dĩ ngươi tới làm xá nhân của ta à? Đại Hán ta có cái quan chức đó à? Thái tử xá nhân là gì thì ta biết, suốt ngày theo sau nhị ca ta, chỉ chỉ trỏ trỏ huynh ấy. Nhưng ta ngay cả phong quốc cũng không có, ngươi làm xá nhân cái gì? A phụ lừa gạt ngươi đó."

Lưu Trường lắc đầu, hết sức lo lắng cho tiền đồ của người trẻ tuổi này. Tên này bị a phụ lừa mất rồi, lại còn tới làm xá nhân cho mình, làm cái rắm ấy, tiền của mình còn phải thông qua phương thức ăn chênh lệch để kiếm, đâu ra nuôi nổi xá nhân gì chứ?

Loan Bố nghiêm mặt nói:" Công tử nói không đúng rồi, bệ hạ nói với thần: Công tử Trường của trẫm, thiên tư thông tuệ, thiện lương nhân nghĩa, thế nhưng trẫm bận quốc sự, thiếu thốn quản giáo, ngày càng ngang bướng, không thành thể thống, không có uy nghi của quân vương. Lệnh thần làm xá nhân."

"Cái gì? Ý ngươi là ngươi muốn thay thế a phụ quản giáo ta à?"

"Không dám, thần chỉ đi theo bên công tử, sửa chữa sai sót của công tử."

Lưu Trường ngớ người, cười nói:" Ngươi không cần phải phiền phức như thế, ta cũng không phải người không nói lý lẽ, chỉ là có đôi lúc, ta hi vọng ngươi có thể giúp nhiều ta một chút, đừng có chuyện gì cũng nói với a phụ a mẫu, thả lỏng một chút. Dù sao tuổi ta con nhỏ, nếu được ngươi tương trợ, đợi ta có phong quốc, nhất định sẽ không quên ngươi."

Loan Bố nghiêm túc nói:" Chính bởi vì công tử con nhỏ, nếu như để mặc hành vi của ngài, khi lớn lên sẽ thành vô pháp vô thiên, không sửa được nữa. Nếu thả lỏng hành vi của công tử, thần sẽ không phải thần tử xứng chức nữa."

Nghe mấy lời này của Loan Bố, Lưu Trường thình lình lên cơn, hiện ra nguyên hình:" Này, ta nói thật với ngươi, Trường ta lớn thế này rồi, chưa từng có ai dám quản giáo ta! Ngươi là cái thá gì cũng xứng tới quản giáo ta? Mệnh lệnh của a phụ, ta không thể phản bác, nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, ta đem nấu ngươi."

Lưu Trường đe dọa.

"Thân là thần tử, nếu không thể hoàn thành chức trách của mình, vậy còn thể diện nào sống trên đời này nữa? Xin công tử nấu thần ngay bây giờ."

"Ngươi, ngươi …. ngươi bắt nạt ta nhỏ tuổi chưa làm được gì chứ gì? Ngươi đợi đấy, đợi đấy, đợi ta có đất phong rồi, chuyện đầu tiên sẽ là đem nấu ngươi.

Trong tay không có chút thực quyền nào, dưới trướng chẳng có lấy nửa giáp sĩ, công tử Trường đối diện với xá nhân rắn mềm không ăn thua cũng đành chịu. Chỉ có thể nghiến răng, thề trong lòng, sớm muộn cũng có một ngày mình nấu tên này.

Từ ngày hôm đó trở đi, niềm vui của Lưu Trường liền biến mất.

Bất kể nó đi đâu, theo sau luôn có người trẻ tuổi nghiêm mặt đi theo, giám sát từng cử chỉ lời nói hành vi của nó, nó rốt cuộc cũng cảm thụ được nhị ca sống thế nào. Có điều, khác với nhị ca vui say trong đó, Lưu Trường vô cùng phẫn nộ, không thể đợi tới khi có đất phong nữ, cần phải diệt trừ tên này sớm.

"Công tử, không thể không báo đã ra ngoài."

"Công tử, không thể tiểu tiện tùy ý."

"Công tử, không thể động thủ đánh xá nhân!"

"Công tử, không thể ..."

Chưa được bao ngày Lưu Trường đã lau nước mắt ngồi trước mặt Lữ hậu :" A mẫu ... Bảo tên đó đi đi ... Sau này con sẽ nghe lời ... Con thực sự chịu không nổi nữa ...!"

Lữ hậu cười tủm tỉm nhìn nó, con cũng có ngày hôm nay à?

Sau đó Lữ hậu triệu kiến Loan Bố, đích thân căn dặn hắn:" Ngươi làm rất tốt, cứ tiếp tục như thế, nếu thằng nhóc đó dám gây chuyện, không nghe lời, trực tiếp nói với ta."

…..

Đoạn Loan Bố mắng Lưu Bang có trên lịch sử, chỉ khác là đến nhặt xác Bành Việt thôi


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất