Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 062: Ai gọi thái y lệnh đi

Chương 062: Ai gọi thái y lệnh đi

Đề tài sau đó không liên quan gì tới Lưu Trường nữa, Lưu Doanh và Tiêu Hà nhắc tới một loạt vấn đề, trừ nạn dân còn có phải đói phó với chuyện giảm sản lượng lương thực sang năm thế nào? Hai vùng Triệu Đại đánh trận, trai tráng nơi khác lên chiến trường, đồng ruộng thiếu người canh tác, nếu không có biện pháp ứng phó, tiếp theo đây sẽ là ruộng đất bỏ hoang, lương thực không đủ, lượng lớn bách tính chết đói.

Lưu Trường ngồi bên cạnh bọn họ, vậy mà chẳng nói một lời, chỉ chăm chú lắng nghe.

Tiêu Hà có rất nhiều chuyện phải làm, nói chuyện với Lưu Doanh chốc lát, vội vã đứng dậy, trừ chuyện trong nước, ông ta còn phụ trách công tác hậu cần. Tiễn Tiêu Hà đi, Lưu Doanh mới kéo Lưu Trường tới chỗ mình, hỏi tình hình chuyến lữ hành.

Lưu Trường vốn có rất nhiều thứ để bốc phét, nhưng qua cuộc đàm thoại vừa rồi giữa Lưu Doanh và Tiêu Hà, những lời khoe khoang đó chớp mắt đã không còn ý nghĩa gì nữa.

"Ca, Đại Hán thiếu lương thực như vậy sao?"

"Dọc đường đi, bách tính mà đệ nhìn thấy không có ai là không cầm nông cụ, đều chuẩn bị canh tác. Bọn họ cần cù chăm chỉ như thế, vì sao còn thiếu lương thực?"

Lưu Trường thở dài, sắc mặt cũng trở nên phức tạp.

"Trước giờ luôn thiếu, quốc khố quanh năm trống rỗng, chẳng có tích góp gì."

"Vùng Trung Nguyên còn đỡ, đệ đi chưa đủ nhiều, đệ không biết, bách tính đại đa số các nơi ở Đại Hán đều ăn không no, chỉ miễn cưỡng nuôi cái miệng, không bị chết đói mà thôi.

Đương nhiên, mỗi năm số người chết cũng không ít. Thừa tướng đã nghĩ rất nhiều cách, giảm bớt thuế má, không dùng lao dịch. Tình hình tốt hơn mấy năm trước một ít rồi đó, nhưng không cải thiện quá nhiều."

"Lương thực không đủ, nông cụ không đủ, trâu cày không đủ. Năm ngoái số người chết đói các nơi báo lên trên 6000 người ... Nếu như tra xét nghiêm túc, không biết có bao nhiêu người chết."

"Ôi, trong nước cứ đánh trận mãi, mỗi lần đánh trận đều phá hỏng bốn năm năm nỗ lực, đó là vì sao thừa tướng nhiều lần dâng thư, nhất định muốn hoàng hậu xử tử Hoài Âm hầu.

Lưu Doanh thấy Lưu Trường ngây ra tại chỗ, không nói không rằng, hỏi:" Đệ nghĩ gì thế?"

"Không ... Không có gì ..." Lưu Trường hoảng hốt rời Trữ Điện như bỏ chạy:

Tiêu Phòng Điện không có Lữ hậu trở nên vắng vẻ lạnh lẽ, thi thoảng có vài cận thị hoặc cung nữ bước chân không phát ra tiếng động vội vàng lướt qua xung quanh. Lưu Trường ngồi trên thềm đá, hai tay chống cằm, ngây ra nhìn đằng xa, thở dài sườn sượt.

"Đang nghĩ gì thế?"

Lưu Trường giật mình ngẩng đầu, Lưu Hằng đang đứng trước mặt nó, hai tay để sau lưng, bình đạm nhìn nó chăm chú.

"Tứ ca, sao huynh lại tới?"

"Cái công chuyển sang cuốn sách khác, ông ấy bảo ta đưa cho đệ, bắt đầu từ ngày mai tới Thiên Lộc Các."

"Vâng ..." Lưu Trường nhận lấy sách, tiếp tục ngồi ngây đó:

Lưu Hằng nghĩ một lúc cũng ngồi xuống bên nó, hai người cùng nhìn ra xa.

"Tứ ca."

"Ừ."

"Đệ rốt cuộc đã hiểu vì sao huynh không ăn thịt trâu rồi."

"Ừ."

"Đệ không biết, mấy năm qua đệ đã ăn biết bao nhiêu trâu cày."

"Không sao, thịt mà đệ ăn đa phần là của những con trâu đã chết."

"Thiên hạ còn rất nhiều người không được ăn cơm ... Đệ chẳng làm được gì."

"Sao lại không chứ, trước kia không phải đệ cải tiến máy dệt sao? Cái đó cứu được rất nhiều người."

"Vải không thể dùng ăn thay cơm, dù muốn dùng vải đổi cơm ăn thì cũng phải có lương thực mà đổi chứ?"

"Vậy đệ đi cải tiến nông cụ, đệ có thiên phú như thế, không thể để lãng phí."

"Nhưng đệ chẳng hiểu gì về nông cụ, tứ ca, đệ từng rỡ máy dệt, nhưng chưa từng thấy nông cụ, đệ chưa bao giờ ra ruộng, chưa canh tác ngày nào." Lưu Trường ủy khuất nói: "Đệ không làm được!"

Lưu Hằng cau mày lại, nổi giận mắng:" Thằng nhóc này nói lời khốn kiếp gì đó? Hoài Âm hầu sinh ra đã biết đánh trận sao? Thừa tướng khi học đi đã biết trị quốc à? Bọn họ đều thông qua học tập mà nắm được những bản lĩnh đó. Đệ không dám thử, không dám học, sao đã dám từ bỏ?"

"Nhưng mà cái này khác."

"Có gì mà khác, chẳng lẽ bản lĩnh của bọn họ không bì được với bản lĩnh của đệ à!!?"

"Đệ ..." Lưu Trường mở to mắt hồi lâu không nói ra lời:

"Đệ chừng này tuổi đã có thể làm ra máy móc như vậy, đủ để chứng minh đệ có thiên phú

... Đừng để hoang phế thiên phú của mình, không hiểu thì đi theo người hiểu để học. Nếu muốn làm chút gì vì bách tính thiên hạ thì đừng ngồi đây thở ngắn than dài nữa, làm thế có ích lợi gì? Đệ áy náy ngàn vạn lần thì bách tính có sống tốt hơn không? Đệ không ăn trâu nữa thì nhà nhà hộ hộ sẽ có trâu cày à?" Lưu Hằng rất nghiêm khắc, không vì Lưu Trường còn nhỏ mà nương tình:" Đi làm cái gì đó đi, cho dù thất bại cũng còn hơn là ngồi ngây ra đó."

"Vâng!" Lưu Trường đứng bật dậy:" Đệ tới thượng phương ngay, đệ phải làm ra thật nhiều máy móc, đệ phải để người thiên hạ đều được mặc quần áo, đều có cơm ăn."

"Vậy còn đứng đây làm gì nữa?"

Lưu Trường tức thì chạy nhanh về phía thượng phương, được vài bước, nó đột nhiên dừng lại, chạy về chỉ Lưu Hằng:" Đúng rồi, tuy huynh là huynh trưởng của đệ, nhưng lần sau mà còn dám mắng đệ nữa thì đừng trách đệ ra tay! Lần này tha cho huynh, không được có lần sau đâu đấy."

Nói xong Lưu Trường chạy ù đi như một làn gió.

Lưu Hằng ngồi trên thềm đá, nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy mất tung tích, cười lớn:" Cái thằng nhãi này."

................... ...................

"Ta tới rồi!!"

Lưu Trường xông vào thượng phương phủ, lớn tiếng quát tháo :" Có máy dệt chưa làm xong không? Cho ta một cái, chúng ta cùng xem xem có chỗ nào để cải tiến không?"

"Đúng rồi, đem các loại nông cụ mang ra đây cho ta, rồi kiếm cho ta vài người hiểu nông cụ!"

"Còn nữa tìm cho ta mấy người chế tạo máy móc được thăng tước, càng nhiều càng tốt."

"Tất cả là vì bách tính thiên hạ."

Tượng nhân và hoạn quan bên trong thượng phương phủ cứ trợn mắt há mồm nhìn Lưu Trường la hét ỏm tói, sau đó đưa mặt nhìn nhau.

Ai đó đi gọi thái y lệnh đi!

………….

Trong thượng phương phủ, Lưu Trường được một đám tượng nhân vây quanh, đang nghiêm túc tháo lắp một đống linh kiện máy dệt.

Lưu Trường rốt cuộc đã hiểu ra vì sao máy dệt nó làm ra lại dễ hỏng rồi.

Nói một cách đơn giản là Lưu Trường theo đuổi hiệu suất quá mức, bước tiến quá lớn, y dựa theo máy dệt trong ký ức để làm ra. Nhưng máy dệt tương lai không dùng kết cấu mộng nối, mà dùng đinh cùng các loại chất kết dính, mới có thể đạt công suất cao mà không hỏng, chứ với kết cầu hiện này à ....

Nếu như đã hiểu điểm mấu chốt rồi, vậy chỉ cần giảm bớt chấn động, hoặc thay bằng kết cấu khác là có thể giải quyết.

Còn về phần nông cụ, thứ đó Lưu Trường thực sự phải học từ đầu rồi, y lục đi lục lại trong ký ức cũng không tìm ra bất kỳ tri thức nào liên quan tới canh tác, có máy cày thật đấy, nhưng y không làm ra được.

Được cái thượng phương là một cơ cấu hoàn mỹ, bởi vì được Tiêu Hà căn dặn, toàn bộ thượng phương không một ai dám làm trái mệnh lệnh của Lưu Trường, Lưu Trường nói sao thì là vậy. Trước tiên nó tìm là tìm một ít cày, xẻng, cuốc, cưa hai lưỡi, liềm v..v..v.. Thượng phương thậm chí mời tới mấy lão nông, ra ngoại ô Trường An, đích thân biểu diễn cho công tử xem mấy nông cụ này sử dụng thế nào.


Làm Lưu Trường cảm thấy bất lực là, những thứ nông cụ đơn sơ này cơ bản đã không có không gian cải tiến nữa. Nếu muốn cải tiến thì chỉ có ở vật liệu, lúc này đã có nông cụ làm bằng sắt, nhưng vì sắt không có nhiều, nên dùng lẫn với cả đồ gỗ, đồ đồng, có gì dùng nấy, không kén chọn.

Theo Lưu Trường thấy thứ duy nhất có thể cải tiến tựa hồ là cái cày.

Thời gian qua nó toàn xem cảnh cày ruộng, gãi cằm nghĩ cách cải tiến.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất