Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 063: Ngươi tên Lưu Trường à?

Chương 063: Ngươi tên Lưu Trường à?

Sao chép làm theo thì dễ lắm, nhưng tự mình nghĩ thì không phải dễ dàng, cho dù là thứ đơn giản đến đâu, tự mình nghĩ ra khẳng định là khó khăn phức tạp hơn sao chép. Khi máy dệt mới giảm thiểu hiệu suất tăng cường tính ổn định được đưa tới chỗ Tiêu Hà, thừa tướng vô cùng vui mừng.

Bọn họ lập tức chuẩn bị dùng biện pháp của thái tử, đưa bản vẽ tới các nơi, để đương địa chế tạo lượng lớn máy dệt, sau đó chiêu mộ lưu dân giải quyết vấn đề lưu dân.

Lưu Doanh đang chuẩn bị khen ngợi đệ đệ một phen thì biết gần đây đệ đệ đang nghĩ cách cải tiến nông cụ thì càng vui mừng. Khi Lưu Trường về cung, Lưu Doanh nắm chặt tay nó không buông.

"Trường đệ, nay phụ mẫu đều không ở Trường An, ta chẳng phải là người tham công lao gì, chỉ muốn để phụ mẫu biết, ta có thể quản lý tốt quốc gia. Nếu như đệ có thể làm ra máy móc mới, ta nhất định sẽ chế tạo số lượng lớn, để a phụ thấy, trong số con của người, không có đứa nào là vô dụng."

Có thể nhìn ra, Lưu Doanh đúng là rất kích động, thời gian qua hắn làm được rất nhiều việc trong phạm vi chức quyền của mình.

Hắn đang thử trở thành một thái tử hữu dụng thực sự, chứ không phải là thái tử mồm đầy những lời đạo đức nhân nghĩa rỗng tuếch.

Trong triều hội, hắn tiếp kiến gần như tất cả đại thần, thỉnh cầu những đại thần đó đưa ra kiến nghị của bản thân. Các đại thần cũng không biết phải làm sao, đối diện với thỉnh cầu của thái tử, đưa ra chút kiến nghị trong lĩnh vực của mình. Thái tử tưởng thưởng cho những người đó, đồng thời thu nạp kiến nghị của bọn họ, bàn bạc cùng xá nhân bên cạnh, xem xem kiến nghị nào có thể chấp hành.

Khi hắn đang cố gắng thể hiện năng lực của mình, ý tưởng của Lưu Trường làm hắn rất vui vẻ, nếu như Lưu Trường thực sự có cách làm ra máy móc nâng cao sản lượng lương thực thì hắn có thể làm được nhiều việc hơn nữa rồi.

Lưu Trường suốt cả ngày chạy ra ruộng, toàn thân bẩn thỉu, chẳng giống hoàng tử tí nào.

Thường ngày ở Thiên Lộc Các cũng mặt mày bùi đất, thành sự đối lập rõ ràng với các hoàng tử.

"Nhìn đệ đi, đệ thành khỉ đất rồi, không biết rửa mặt đi à? Cẩn thận mẫu hậu về đánh đệ."

Như Ý cười trêu:

Lưu Trường chẳng để ý, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, số bùn đất đó cứ như là huân chương trên người nó, nó lớn tiếng nói:" Toàn thân ta toàn bùn đất, nhưng vì người thiên hạ mà làm việc, ngươi sạch sẽ như vậy, nhưng cống hiến được gì không?"

Như Ý đang định nói gì thì Cái công vỗ mạnh bàn.

"Công tử Như Ý, có người trong tương lai, mắt nhìn lên trên, ngôn chi nhất, hành chi nhất, đắc nhi vật thất. Ngôn chi thải, hành chi cố, đắc nhi vật dĩ, thị cố, ngôn giả tâm chi phù ; sắc giả tâm chi hoa dã ; khí giả tâm chi phù dã. Hữu nhất ngôn, vô nhất hành, vị chi vu. Cố ngôn tự thủ, hành chí tốt ... Câu nói này nghĩa là gì?"

Như Ý trợn cả mắt, lắp ba lắp bắp giải thích:" Nếu như muốn ủy thác trọng trách cho ai đó, rồ, rồi, rồi ... Lão sư có thể nói lại một lần không?"

"Có thế mà không hiểu, lại đi chỉ trích đệ đệ của ngươi à? Chép Thập Thái Kinh sáu mươi lần cho ta."

Như Ý cúi đầu vâng dạ.

Lưu Trường toét miệng cười, nháy mắt trước mặt Như Ý, trong lòng sướng khoái.

Đợi buổi học kết thúc, Cái công gọi Lưu Trường lại, ông ta dùng ống tay áo lau mặt Lưu

Trường, lau bùn đất trên tay nó, lau rất sạch sẽ :" Ta biết chuyện công tử muốn làm, công tử làm rất tốt, trong hoàng cung nếu có ai dám chế giễu công tử cứ nói với ta, ta xử trí thay công tử."

"Hì hì hì, được ạ."

Lưu Trường tiếp tục quanh quẩn bên ruộng đồng, tuy nói nó chẳng hiểu gì về đồng ruộng, nhưng năng lực cơ bản vẫn có, rất nhanh nó ý thức được. Nếu như máy dệt có thể thông qua nhiều con suốt để nâng cao hiệu suất, vì sao không thể tăng thêm lưỡi cày nâng cao hiệu suất?

Nói thì dễ chứ làm thì khó, nếu tăng thêm vài cãi lưỡi, vậy thì cày sẽ trở nên to và nặng, cày càng tốn sức, không tăng thêm hiểu suất, ngược lại còn giảm bớt. Lưu Trường lại quan sát cày ruộng nhiều lần, rốt cuộc phát hiện, dùng nguyên lý đòn bảy, đem càng thẳng sửa thành cong, đem dài sửa thành ngắn.

Ngoài ra lại nghĩ cách thêm vài cái lưỡi, trên giá lại lắp một cái trụ tròn, dưới trụ tròn lắp cái xẻng, ở đầu lắp một cái xẻng xới đất! Không, hai cái.

Khi Lưu Trường vẽ ra bản thiết kế đưa cho người của thượng phương, đám người đó sững sờ. Đây mà là cái cày à, công tử đem toàn bộ nông cụ treo lên cái cày thì có, thứ này mấy con trâu mới kéo được?

Mặc dù thiết kế của công tử Trường rất hoang đường, nhưng mang tới gợi mở nhất định cho các tượng nhân, vì dụ như kết hợp các nông cụ khác nhau giúp xới đất dễ hơn, bao gồm đổi càng thẳng thành càng cong. Thế là đám tượng nhân lặng lẽ thiết kế sau lưng, công tử Trường cái gì cũng tốt, chỉ là quá to gan, cái gì cũng muốn, luôn luôn theo đuổi hiệu suất tối da.

Nghe nói các tượng nhân đã bắt tay vào chế tạo, Lưu Trường đương nhiên cũng rất vui, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn.

Ngày hôm đó Lưu Trường lại ở ruộng xem tượng nhân thử nghiệm các loại nông cụ khác nhau, tới chập tối mới cùng Loan Bố quay về hoàng cung.

Đang đỉnh vào hoàng cung, chợt có người gọi:" Lưu Trường!!"

Lưu Trưởng ngẩn ra, quay lại thì thấy hai thằng tiểu tử tuổi lỡ cỡ, đang kiêu ngạo nhìn mình.

"Ngươi chính là Lưu Trường à?"

Hai người đó chậm rãi tới gần, giáp sĩ ở cổng cung nhìn bọn họ một cái rồi biết điều quay đầu đi.

"Chính là ta, các ngươi là ai?" Lưu Trường nhíu mày:

"Ta là Phàn Kháng, đây là đệ đệ ta, Thị Nhân! Chính ngươi thừa lúc bọn ta không có mặt mà bắt nạt muội muội của ta à?" Hai người nhìn Lưu Trường với vẻ mặt bất thiện, kiệt ngạo:

"Hả? Muội muội các ngươi là ai?" Đầu óc Lưu Trường bây giờ toàn cày với cuốc quên hết cả rồi:

"Phàn Khanh!"

"À, các ngươi là ca ca của con quỷ mách lẻo à?"

"Hừm, biết điều thì đi theo ta xin lỗi muội muội bọn ta, nếu không bọn ta không tha cho ngươi đâu."

Lưu Trường hăm hở sắn tay áo lên, hỏi:" Phải rồi, hỏi các ngươi một chuyện, các ngươi sẽ không thích hớt lẻo như muội muội của các ngươi chứ?"

"Ngươi nói cái gì! Bọn ta là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sao có thể đi mách người lớn! Ngươi hỏi thế để làm ..."

Bốp!

........... ..............

"Hu hu hu, bọn con không làm gì cả, nó vừa tới một cái là đánh bọn con, mắt con không nhìn thấy gì nữa rồi."

Phàn Kháng mặt mày thâm tím khóc mếu tố cáo với mẫu thân hành vi bạo lực của Lưu Trường:

Phàn Thị Nhân ở bên cũng lau nước mắt khóc tu tu.

Lữ Tu nghiêm mặt, nghe hai đứa con kể lể:" Hai người mà không đánh được một đứa nhỏ hơn mình, còn mặt mũi tới khóc lóc với ta à? Thể diện của a phụ các ngươi bị hai đứa các ngươi làm mất hết rồi."

"A phụ các ngươi mà ở đây thế nào cũng treo các ngươi lên xà nhà đánh."

"Còn khóc nữa à?"

Nghe Lữ Tu quát, Phàn Kháng vội bịt miệng, vẫn còn khóc nhưng không dám phát ra tiếng.

"Bị đánh thì lần sau đánh lại! Các ngươi là nhi tử của Vũ Dương hầu, đừng bao giờ tới trước mặt ta khóc lóc kể lể nữa."

Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân rời chỗ mẫu thân, Phàn Thị Nhân hỏi:" Huynh trưởng, muội muội bị bắt nạt, a mẫu tự mình đi nói lý ... Chúng ta bị đánh, sao a mẫu còn mắng chúng ta?"

" Úi da .. Không sao, không sao, chuyện hôm nay đệ đừng nói với ai. Hai chúng ta không đánh được nó, vậy gọi thêm Thắng Chi, Á Phu, Kiên tới giúp chúng ta! Năm người chúng ta không thể vẫn ăn đòn được."

............

Thời Hán vẫn có nhiều phát minh lắm, y học lúc đó cũng có hướng đi lạ hơn đời sau, rồi Nho giáo đi sâu vào cuộc sống, người ta chỉ còn biết bốc phét đánh rắm nữa thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất