Chương 065: Thái tử nổi giận.
"Này, gọi ngươi đấy! Lại đây cho ta!" Lưu Như Ý quát lớn:
Phàn Kháng ngẩng đầu lên, đang định đi tới thì có một đứa bé tuổi lớn hơn một chút ngăn nó lại, chẳng chút sợ hãi đi tới:" Ngươi có chuyện gì?"
"Ngươi là ai?" Lưu Như Ý hỏi:
"Ta là Chu Thắng Chi, hai đứa này là đệ đệ của ta, Á Phu, Kiên, các ngươi muốn làm cái gì?"
"Các ngươi đánh đệ đệ của ta, ngươi nói xem ta muốn làm gì?"
Chu Thắng Chi không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa, kinh sợ trừng mắt nhìn Lưu Trường ở phía xa, mắng:" Rõ ràng là nó đánh bằng hữu của ta ... Đám người các ngươi sao có thể vô sỉ như thế?"
"Hự!"
Lưu Như Ý không nhiều lời, dùng vỏ kiếm thúc mạnh vào bụng Chu Thắng Chi, Chu Thắng Chi chỉ kịp hự một tiếng rồi ngã xuống. "Đánh!" Lưu Như Ý quát lớn, đám người phía sau xông lên, chỉ thấy Lưu Khôi thường ngày hiền lành đấm thẳng vào Chu Á Phu, Chu Á Phu bị đánh òa khóc, bị Lưu Khôi đuổi chạy khắp nơi. Đám Phàn Kháng thi thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, tựa hồ có người dùng gậy đánh chúng, nhưng không tìm thấy người đánh. Khi bọn chúng ngã xuống mới nhìn thấy Lưu Hữu gày gò thở hồn hển đứng sau lưng, tay cầm gậy gỗ.
Lưu Như Ý không ra tay, hắn chỉ đứng ở một bên xem trò hay, há miệng cười lớn. Nhìn thấy Như Ý thường ngày ghét nhất nổi giận, ngồi trên người Chu Thắng Chi vả mặt hắn, Lưu Trường có chút áy náy, mình làm như vậy có hơi thiếu đạo đức không?
Nhưng ... Làm thế này thực sự rất tuyệt vời, lão sư không lừa mình, thì ra không cần ra tay vẫn giải quyết được kẻ địch lại sảng khoái như thế, ai thèm quan tâm có đạo đức hay không.
…………. …………
"A phụ a mẫu không có nhà, các ngươi muốn leo lên trời đây phải không? Một đám khốn kiếp!" Lưu Doanh nhíu mày, cho dù hắn có tốt tính đến mấy lúc này cũng không nhịn được nổi giận chửi mắng:
Năm người theo thứ tự quỳ trước mặt Lưu Doanh, bắt đầu là Như Ý, tới Hằng rồi Khôi, Hữu, Trường, trừ Lưu Hằng ra thì những người khác đều cúi đầu, mặt đầy ủy khuất.
"Các ngươi sao có thể ra tay nặng như thế, gia quyến thái uý phái người tới, nói làm ta không biết giấu mặt vào đâu. Di mẫu càng tự mình tìm tới nhà, mắng cho ta một trận! Ta đi khắp nơi nhận lỗi. Các hoàng tử liên thủ đánh con các đại thần, đây là loại chuyện gì? Hả?”
Lưu Doanh nổi giận, đám đệ tử cúi gằm mặt không dám phản bác.
Chỉ Lưu Như Ý không phục:" Ca, không thể trách bọn đệ, là chúng ra tay đánh Trường đệ trước."
"Ngươi còn có mặt mũi mà nói à? Tuổi ngươi lớn nhất, không ngăn cản bọn chúng, còn dẫn chúng đi đánh nhau! Như Ý, ngươi làm ta thất vọng! Ngươi làm gương cho bọn chúng thế à?"
"Nhị ca ... Đệ ..."
"Không cần nói nữa, ngươi đưa tay ra." Lưu Doanh cắt lời:
Lưu Như Ý đưa tay ra, Lưu Doanh giơ gậy gỗ lên, mấy lần chần chừ không đánh xuống được.
"Nhị ca, nếu đánh thì huynh đánh cho thống khoái một chút, đừng dọa đệ như thế."
"Đánh là vì ngươi đó!"
"Chát!" Lưu Như Ý bị đau, bị nhị ca đánh mấy cái, ủy khuất thu tay lại, Lưu Doanh lại nhìn sang Lưu Hằng.
"Nhị ca, đệ không theo bọn họ đánh nhau .." Lưu Hằng thấy ánh mắt Lưu Doanh bất thiện, vội giải thích:
"Ta biết, bình thường ngươi là đứa chững trạc nhất, ta cũng hi vọng khi không có ta, đệ có thể trông coi bọn chúng. Nhưng lần này thì sao, xảy ra chuyện lớn như thế mà ngươi không biết à? Đưa tay ra!"
Lưu Hằng không phản bác, cũng đưa tay nhận lấy một gậy.
Lưu Khôi và Lưu Hữu không cãi gì hết, đưa tay ra luôn.
Cuối cùng cũng tới lượt Lưu Trường, nó đã đưa tay ra từ trước
"Ngươi không cần đưa tay!"
"Hả? Thật ạ? Đa tạ nhị ca." Lưu Trường mừng quá nỗi:
Nhưng nó mừng sớm rồi, Lưu Doanh đánh người tích được chút khí thế, quát:" Chổng mông lên."
"Bằng vào cái gì mà bọn họ đều đánh tay, đến đệ lại đánh mông? Mông của đệ trêu chọc gì ai chứ, sao ai cũng thích đánh mông đệ?"
"Chổng mông lên!"
Rất nhanh, trong Trữ điện truyền ra tiếng hát của Lưu Bang.
"Hôm nay, các ngươi đều ở đây, ta muốn chỉnh đốn lề thói trong cung, ta sẽ không bỏ qua cho một hoàng tử nào hết." Lưu Doanh lửa giận bừng bừng nói:
"Không bỏ qua cho ai à? Như Ý, mau phái sứ giả tới nước Tề, gọi đại ca về đây, cho nhị ca xử trí! Phải rồi, ngũ ca, huynh bế Kiến tới đây, để nó cũng bị nhị ca đánh." Lưu Trường bị đau càng phản kháng:
"Ngươi câm mồm cho ta!"
Lưu Doanh giữ bọn họ ở Trữ Điện một ngày, có thể nhìn ra hắn giận điên rồi, tưa khi sinh ra tới giờ, chưa từng thấy hắn nổi giận như thế.
Có điều lần đầu tiên Lưu Trường nhận ra, thì ra nhị ca cũng có chỗ giống a phụ!
Sau Phàn Khoái và Hạ Hầu Anh, đội ngũ ác mộng của Trần Hi rốt cuộc cũng tới đủ. Tướng quân thứ ba tham chiến là Quán Anh, Quán Anh từng ở Tuy Dương buôn bán đồ tơ tằm kiếm sống. Lưu Bang khởi binh phản Tần, công thành cướp đất tới dưới huyện thành Ung Khâu. Quán Anh đi theo Lưu Bang, tiếp đó bắt đầu cuộc đời nam chinh bắc chiến, vì tác chiến kiêu dũng mà được Lưu Bang coi trọng.
Nửa đời của ông ta, không phải tới chiến trường thì đang đánh trận. Đánh Tần xong thì đánh Sở, đánh phản đồ, đánh tặc khấu, đánh công thành chiến, đánh vượt sống. Từng lãnh binh, từng lãnh chiến xa, cũng từng làm chủ tướng, trong đội ngũ mãnh nhân của Lưu Bang, có một chỗ cho ông ta.
Tóm lại là không phải loại Trần Hi có thể bì được.
Quán Anh suất quân Hán đánh bại thừa tướng Hầu Sưởng của Trần Hi dưới thành Khúc Nghịch, xua quân tốt chém chết Hầu Sưởng và năm viên tướng.
Sau đó lên sân khấu là Xa kỵ tướng quân Cận Hấp, người này không cần giải thích nữa, chỉ nhắc một câu, mãnh nhân này từng đánh bại Hạng Vũ, hơn nữa không chỉ một lần. Mãnh nhân này suất lĩnh bộ đội xạ kỵ của Đại Hán, chia đường tấn công bộ đội của Trần Hi, phá tan từng kẻ một, ép Khúc Nghịch đầu hàng.
Sau đó là khai quốc công lao đệ nhị Tào Tham, ông ta suất lĩnh quân đội nước Tề, công phá bộ tốt của Trương Xuân tại Liêu Thành, chém đầu hơn vạn người.
Chu Bột đã xuất quân từ quận Thái Nguyên chinh phạt đất Đại, tới cựu đô Mã Ấp của Hàn tín Vương, đánh mãi không hạ được, liền đồ thành Mã Ấp. Sĩ tốt giết chết tướng Thừa Mã Hi, ở Lâu Phàn đánh bại quân đội của Đại vương Trần Hi, Hàn vương Tín, Triệu vương
Triệu Lợi, bắt sống tướng Tống Tối, phòng thủ ở Nhạn Môn.
Thừa thế đánh sang quận Vân Trung, bắt sống quận thủ Chi, thừa tướng Cơ Tư, tướng lĩnh Huân, bình định 12 huyện Vân Trung.
Phàn Khoái công phá quân Duẫn Phan ở Quảng Xương, bắt sống Kỳ Vô Ngang, Vu Vô Chung. Lại đánh phá người Hung Nô ở phía nam Đại Quận cùng quân đội của Vương Hoàng, thừa cơ tấn công quân của Hàn vương Tín ở Tham Hợp.
Tới đây đội ngũ mãnh nhân của Lưu Bang rốt cuộc cũng đông đủ, trừ tam đại tướng không tới, những người khác cơ bản đều đủ, đám phản quân ở đất Triệu Đại bị đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Dưới sự hợp lực của bọn họ, Trần Hi căn bản không thể cầm cự lâu, bọn họ liên tục tiến công, Trần Hi liên tục chiến bại, vùng Triệu Đại nhanh chóng được thu phục, toàn bộ quân đội của Trần Hi tan tác, bản thân hắn bắt đầu con đường đào vong.
Tới lúc này Lưu Bang cũng thấy nên về rồi, đem chuyện xử lý hậu quả giao cho Chu Bột có biểu hiện vô cùng xuất sắc ở chiến dịch lần này, bản thân quay về Trường An trước một bước.
Lữ hậu đang đợi ông ta ở Lạc Dương, hai người cùng trở về.
............. ..........
Lữ hậu đọc sách lụa trong tay, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra có chút biến hóa nào.
"Bảo hắn bỏ kế hoạch ban đầu, không vội, thong thả đợi thời cơ đi, đừng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào."
Lữ hậu nghiêm túc căn dặn mấy câu rồi thiêu hủy thư tín, cho võ sĩ trước mặt rời đi.
Võ sĩ vội vàng đi về phía nước Hoài Nam.
Rốt cuộc Lữ hậu nghĩ cái gì, không một ai biết, nhưng bà ta đúng là an bài người của mình bên cạnh toàn bộ các chư hầu vương khác họ. Có thể biết rõ ràng nhất cử nhất động, lời nói hành vi của bọn họ. Lần Bành Việt đó, nếu không phải là đi ngay trong đêm, Lữ hậu sẽ biết chuyện Lưu Trường đã gặp Bành Việt trước.
Lữ hậu tận lực diệt trừ chư hầu vương khác họ, có lẽ là vì Lưu Doanh, hoặc có lẽ là vì Đại Hán, bởi vì người có suy nghĩ này không chỉ có Lữ hậu, mà còn có một vị thừa tướng Tiêu Hà nữa.
Lưu Bang cũng nghĩ như vậy.
Chẳng lẽ Lưu Bang không hiểu Bành Việt căn bản không có ý tạo phản? Cho dù là trước đó có hiểu lầm, nhưng sau khi phái người đi thẩm tra, chẳng lẽ còn không nhìn ra à?
Có lẽ trong lòng Lưu Bang biết thừa, chỉ là ông ta không muốn vạch trần, lấy đó làm lý do trừ đi một chư hầu vương, có gì không hay chứ?
Còn về phần nương tay với Bành Việt, càng vì trong lòng Lưu Bang áy náy.