Chương 064: Binh pháp có thể dùng khắp nơi.
Hàn Tín được giam riêng ở một nhà lao phía nam ngoại thành Trường An.
Cái nhà lao này vốn bỏ trốn, nằm trong quy hạch phá hủy của Tiêu Hà, Lữ hậu giam Hàn Tín ở đây, đồng thời đích thân lựa chọn ngục lại và ngục tốt. Nhưng người này mặc dù là nhục lại nho nhỏ, nhưng dám ngăn Tiêu Hà, không cho ông ta vào.
Còn về phần Lưu Trường, bị Lữ hậu ra thiết lệnh, không cho gặp Hàn Tín.
Nhưng Lưu Trường túc trí đa mưu tự có cách
Nó chỉ cần khóc lóc lăn lộn với nhị ca là được, nhị ca dễ bắt nạt lắm, chỉ cần nó lăn ra ăn vạ, nhị ca sẽ dẫn mình vào gặp Hàn Tín. Lưu Doanh có thể vào gặp Hàn Tín, hơn nữa ngục lại căn bản không dám làm khó hắn, khi nhục lại thấy Lưu Doanh, phải gọi là hết sức ân cần, cười tươi như thế thấy người nhà, khác hẳn bộ dạng thường ngày.
Đối với Lưu Trường, họ tuy không khách khí như với Lưu Doanh, nhưng cũng xem như là hiền hòa.
"Trong ngục âm khí nặng, tiểu công tử khoác thêm áo."
Trong lòng Lưu Trường cảm giác quai quái, ngục lại đối đãi với mình và nhị ca khách khí như thế hình như không phải vì thân phận của bọn họ, mà là vì a mẫu.
Khi Lưu Doanh cười bảo Lưu Trường còn không bái tạ Lữ ngục lại, Lưu Trường tức thì hiểu ra, té ra là thân thích nhà mình thật. A mẫu nghĩ gì không biết, không ngờ để thân thích tới làm ngục lại.
Khi Lưu Trường theo Lưu Doanh vào lao ngục nó mới biết, thân thích đúng là không lừa minh, trong lao ngục phát tán ra một hơi lạnh từ trong ra ngoài, làm người ta rùng mình.
Phòng giam bốn phía trống không, chỉ có mấy ngục tốt vũ trang đầy đủ thần sắc nghiêm túc, qua lại tuần tra trong hành lang.
Đi vào nơi sâu nhất, từ rất xa Lưu Trường nhìn thấy bóng người tóc tai rối bù.
"Sư phụ!"
Một tiếng kêu thất thanh của Lưu Trường làm Hàn Tín ngẩng đầu lên, xiềng xích toàn thân phát ra tiếng động.
Ngục lại mở cửa, ghé tai Lưu Doanh nhỏ giọng nói vài câu, sau đó rời đi.
Hai huynh đệ đi vào trong phòng giam, Lưu Doanh khom người thi lễ, còn Lưu Trường nhảy thẳng vào lòng Hàn Tín.
Hàn Tín thời khắc này toàn thân bốc ra mùi thối, mặt đen xì, chỉ có đôi mắt là sáng khác thường.
Lưu Trường nhìn bộ dạng sư phụ thế này, không kìm được nước mắt, dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt ông ta.
Ánh mắt Hàn Tín trở nên nhu hòa, giọng điệu vẫn khinh khỉnh:" Đại trượng phu, cớ gì lại như nữ nhi?"
"Sư phụ, a mẫu không cho đệ tử tới thăm ...có phải bọn họ đánh sư phụ không?"
Nhìn hai sư đồ thân mật trò chuyện, Lưu Doanh mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng giam, nhìn về phía xa, để họ thoải mái nói chuyện.
Lưu Trường gặp dược Hàn Tín, máy nói tức thì mở ra, kể từ cai ngày trở về hoang cung bắt đầu, thở lộ với Hàn Tín những chuyện xảy ra thời gian qua. Hàn Tín chăm chú lắng nghe, không cắt ngang lời nó, Lưu Trường cứ như vậy kể, từ xuất thành, tới gặp được Bành Việt, từ đánh nhau với Như Ý, tới bị nhi tử của Phàn Khoái tới trả thù. Không gì không kể, cái miệng nhỏ lích ra lích rích, như con chim sẻ.
Hàn Tín khép hờ mắt lắng nghe, có điều cho dù là Lưu Trường nói ra chuyện nó gặp riêng Bành Việt, Hàn Tín cũng không kinh ngạc, thậm chí không phát biểu ý kiến của mình.
Tới tận khi Lưu Trường kể nó đánh gục hai nhi tử của Phàn Khoái, Hàn Tín mới lên tiếng:"
Chỉ biết dựa vào vũ lực, đó là hành vi ngu xuẩn. Dù là người dũng mãnh như Hạng Vũ, nếu không biết sử dụng sách lược thì có thể làm được gì chứ?"
Lưu Trường ngớ ra:" Vậy đệ tử phải làm sao?"
"Khi đã đánh bị kẻ địch thì hoặc là giết chết chúng, hoặc là thu phục chúng. Đánh bại kẻ địch thì phải chọn phương thức đỡ tốn sức nhất, giết địch một nghìn, tổn hại tám trăm là hành vi ngu xuẩn nhất. Dùng cái giá thấp nhất tiêu diệt kẻ địch lớn nhất mới đáng là truy cầu của một con người."
"Nhưng đệ tử có đánh trận đâu??"
"Đạo lý của binh pháp có thể vận dụng ở bất kỳ đâu, trên đường phố, trong miếu đường, chỉ hận ta hiểu ra quá muộn." Hàn Tín thở dài:
"Nhưng đệ tử không thể giết bọn chúng."
Hàn Tin không nói nữa, chỉ nhìn Lưu Trường.
Ngục lại không cho bọn họ quá nhiều thời gian, rất nhanh Lưu Doanh dẫn Lưu Trường rời đi, Lưu Trường quyến luyến đi mấy bước lại quay đầu :" Sư phụ, đệ tử sẽ còn tới ..."
Được Hàn Tín chỉ bảo, đúng là đã gợi mở lớn cho Lưu Trường.
Mấy ngày hôm đó, nó được Loan Bố tháp tùng xuất cung, luôn nhìn thấy cái tên Phàn Kháng dẫn theo một đám người, lượn lờ quanh hoàng cung. Đại khái vì xuất thân của bọn chúng, giáp sĩ tuần tra cũng không dám chính thức xua đuổi, chỉ bảo bọn chúng tránh khỏi cửa cung là xong chuyện.
Lưu Trường tự nhận vũ dụng, nhưng đối diện với nhiều người như thế, nếu thực sự động thủ, khụ khụ, nó không lo mình đánh không được, đánh được là cái chắc, chỉ sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ, nấu đánh chết bọn chúng thì làm sao? Lưu Trường không sợ, tuyệt đối không phải.
Hàn Tín nói với nó, hoặc là giết chết, hoặc là thu phục, đây chỉ là trẻ con đùa giỡn thôi, giết người chắc chắn là không đúng rồi.
Mà lão sư cũng nói, phải dùng phương thức ít tốn sức nhất đánh bại kẻ địch, tốt nhất là khiến mình diệt địch mà không phải trả bất kỳ một cái giá nào.
Làm sao mới có thể giải quyết nhiều người như thế bằng phương thức không tốn sức?
Lưu Trường suy nghĩ rất kỹ, lúc này bên cạnh nó có người lớn là Loan Bố, đám người kia không dám tới gây sự. Còn về phần Loan Bố, mặc dù hắn là xá nhân của mình, nhưng nếu bảo hắn đi đánh một đám trẻ con, hắn hẳn là sẽ không đồng ý.
Suy đi tính lại, Lưu Trường rốt cuộc nghĩ ra một phương án hoàn mỹ.
"Ca ~~~~ cái thằng tên Phàn Kháng gọi bảy tám người tới đánh đệ, đệ không đánh được số đông ... Bọn chúng còn chặn ở cổng cung, nói thấy đệ lần nào là đánh lần đó ... Hu hu hu ...
" Lưu Trường vờ vịt lau nước mắt, khóc lóc mách Lưu Như Ý:
"Cái gì?!" Thời khắc đó Lưu Như Ý lửa giận ngút trời, hắn nắm chặt bội kiếm bên hông, hỏi:" Cái đám chó má đó, bọn chúng bây giờ ở đâu?"
"Vẫn ở cổng hoàng cung ..."
"Đi theo ta!"
Lưu Như Ý tóm lấy tay Lưu Trường, đi nhanh ra khỏi cửa điện bảo mấy đệ đệ khác:"Mấy người các ngươi! Đúng, chính là mấy người các ngươi, mang theo gậy gộc gì đó, theo ta"
"Khôi! Dẫn theo người của ngươi theo ta! Trường bị người ta bắt nạt!"
"Hữu, ngươi cầm cái gậy nhỏ như thế làm gì, lấy cái lớn vào."
"Đừng nói với Hằng!"
Lưu Trường thấy Lưu Như Ý tụ tập cả một đám đông xông về phía cửa cung, trong lòng cũng thấp thỏm, thế này có phải là ầm ĩ hơi lớn không?
Giáp sĩ canh cổng cung không cho bọn họ qua, Lưu Như Ý lấy Lưu Trường làm cớ, nói là phải theo công tử Trường ra ngoài cung làm máy móc nông canh mới, đây là lệnh của thừa tướng! Những người theo sau đều là hộ vệ, bảo hộ chu toàn cho các hoàng tử! Khi bọn họ ùa ra khỏi đại môn hoàng cung như đàn ong, Lưu Như Ý đi tìm mấy tên kia. Đoàn người vòng quanh mấy lượt phụ cận hoàng cung, vừa vặn gặp được đám kia đang tụ tập nô đùa, Lưu Trường nhận ra Phàn Kháng trong số đó, lớn tiếng kêu lên:" Chính là bọn chúng!"
Lưu Như Ý hùng hùng hổ hổ đi tới, theo sau là đám người ánh mắt bất thiện.
Đám Phàn Kháng chẳng qua chỉ có năm người, lúc này thấy mấy người dẫn theo một đám cận thị đi tới, trong tay tựa hồ đều có vũ khí, trong lòng có hơi chùn. Chỉ nhìn vài cái, tên cầm đầu là Phàn Kháng đã xoay người muốn bỏ đi.