Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 067: Cha và con. (1)

Chương 067: Cha và con. (1)

Bấy giờ Lưu Bang mới nhìn sang Lưu Trường, ông đưa tay ra vẫy vẫy, Lưu Trường cẩn thận ngồi xuống bên cạnh ông ta, nói trước :" Con không làm gì hết."

"Ngươi đem chuyện của Hàn Tín kể tỉ mỉ cho trẫm nghe, không được nói dối." Lưu Bang trở nên hết sức nghiêm túc:

Lưu Trường hỏi:" Thế nói bắt đầu từ đâu ạ?"

"Từ khi người kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh sư phụ ngươi."

Không phải hỏi tội mình, Lưu Trường sợ gì chứ, bắt đầu mồm mép:" Từ khi người kia đột nhiên xuất hiện, sau đó tâm tình lão sư rất không bình thường ..."

“... Về sau con liền cướp ... À mượn ngựa của Như Ý, xông ra tìm lão sư ... Khi đó có mấy trăm kỵ sĩ tinh nhuệ đuổi theo, con hoàn toàn không sợ!"

" ... Con cướp lấy trường kiếm của sư phụ, trường kiếm kêu một tiếng, tức thì mọi người thất kinh, trong chớp mắt con nhảy qua bốn năm giáp sĩ trước mặt, dẫm lên đầu bọn chùng như chuồn chuồn chạm nước. Xông thẳng tới bên cạnh Khoái Thông, một kiếm lấy đầu lão."

Kể luôn mồm, Lưu Trường tựa hồ nghĩ ra cái gì, đột nhiên chuyển giọng:" Khi đó con rất sợ sư phụ bị xử tử, liền tới tìm a mẫu cầu xin, kết quả a mẫu nói với con, nói là nhị ca đã cầu xin rồi, bảo con đừng xen vào việc của người khác."

Lưu Bang híp hai mắt lại, nghe rất chăm chú:" Là ngươi bảo thái tử tới cầu xin hoàng hậu à?"

"Sao a phụ biết??" Lưu Trường tròn mắt kinh ngạc:

"Hừ, bằng vào ngươi lại còn muốn bày trò trước mặt trẫm, mấy trò ngươi làm, từ nhỏ trẫm đã ... Khụ khụ, nói tiếp đi."

"Sau đó sư phụ bị nhốt lại ... Nhị ca còn dẫn con đi gặp sư phụ."

Đối với chuyện của Hàn Tín, Lưu Bang đã có được sáu loại tình báo khác nhau, mỗi loại tình báo lại nói một kiểu, vì xác thực ông ta quyết định khi chưa ai căn dặn Lưu Trường, trực tiếp hỏi hư thực trong miệng thằng nhi tử ngốc này. Quả nhiên chân tướng không khác suy nghĩ của ông ta là bao.

Phụ tử đang tán gẫu, đột nhiên Thích phu nhân tới.

Lưu Bang mừng rỡ đứng dậy, Thích phu nhân nhào vào lòng ông ta, Lưu Bang cười tít mắt hít sâu một hơi, bế Thích phu nhân vào lòng ngồi xuống.

Ông ta đang định có động tác kế tiếp thì chợt phát hiện Lưu Trường đang nhìn mình chằm chằm, thế là cái mặt già đỏ bừng, quát:" Ngươi còn ở lại đây làm gì?"

"A phụ cũng có nói con được đi đâu." Phì, ông làm như ta muốn ở lại đây lắm ấy, Lưu Trường thầm nghĩ, mắt đầy khinh bỉ:

Lưu Bang hắng giọng, đặt Thích phu nhân xuống, nghiêm mặt nói:" Chuyện trẫm hỏi ngươi, không được nói với người khác ... Sau này không được nghịch ngợm, phải học tập cho tốt ..."

Lại là bài thuyết giáo cũ rích, Lưu Trường nghe tới phát ngán rồi, chỉ yếu ớt vâng dạ.

"Trẫm nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi còn nhỏ, bằng vào tội ngươi phạm vào, trẫm đã chém cả nhà ngươi ... Khụ khụ, đã đủ xử tử ngươi! Giết người, xông ra khỏi cung, cướp ngựa ngự tứ ..."

Lưu Bang đang nói hăng, Thích phu nhân bỗng nghĩ ra gì đó, vội cắt ngang lời:" Bệ hạ minh xét, Như Ý không phải mang bảo mã bệ hạ ban cho đem khoe khoang, mà Lưu Trường tự cướp lấy!"

Lưu Bang cười trấn an:" Không sao, trẫm sẽ không trách tội Như Ý."

"Mấy ngày trước, nó còn xúi bẩy Như Ý ra ngoài đánh nhau ... Hoàng hậu còn chưa biết việc này, nếu biết rồi nhất định sẽ trách tội Như Ý, xin bệ hạ che chở."

"Hả, ra ngoài đánh nhau à?" Lưu Bang nhìn Lưu Trường:

Lưu Trường tức giận nói:" Mấy đứa nhi tử của Phàn Khoái gọi người đánh con, sau đó con gọi Như Ý đánh bọn chúng một trận."

Lưu Bang nghe vậy thì cười lớn:" Đánh hay lắm, đánh hay lắm, đại trượng phu phải thế!"

Lưu Trường chưa hết giận, chỉ Thích phu nhân:" A mẫu vốn không định trách mắng Như Ý, chỉ muốn răn dạy hắn một phen, là nữ nhân này xông vào hậu điện, xỉ nhục a mẫu! A phụ đưa nữ nhân này về quê ả đi, tránh một ngày chọc giận con, con nấu ả lên!"

Lưu Bang cau mày, Thích phu nhân khóc thút thít:" Bệ hạ, thần thiếp ở hậu cung, ngay cả một đứa bé cũng dám sỉ nhục thần thiếp."

Lưu Bang nghiêm mặt, không nói thêm nữa.

Lưu Trường được thể trừng mắt với Thích phu nhân, Thích phu nhân thấy Lưu Bang không bênh mình liền mắng:" Ả ta không phải mẹ đẻ ngươi, ngươi bảo vệ kẻ thù giết mẹ đẻ như thế, không xứng làm con người."

Câu này vừa nói ra, Lưu Bang sững sờ, ông ta đứng bật dậy quát:" Câm miệng, ngươi nói linh tinh cái gì vậy?"

Lưu Trường bàng hoàng, câu nói đó của Thích phu nhân làm nó hồi lâu không tỉnh lại:" Ta ... Ta không phải con ruột?"

............... ............

Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu đang nghe đám cung nữ kể những chuyện xảy ra khi bà không ở trong cung.

Nghe nói đám hoàng tử Như Ý vì Lưu Trường mà ra mặt đánh nhau, bà không tức giận.

"Thằng Như Ý đó không đê tiện như mẹ ruột nó, lúc nguy nan mà không giúp đỡ, sao có thể nói là huynh đệ chứ?" Lữ hậu căn dặn cung nữ bên cạnh:" Chuẩn bị một bộ y phục mới, tặng cho Như Ý."

Đang nói đột nhiên đằng xa xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.

Lữ hậu nheo mắt, cách xe như thế bà vẫn nhận ra là cái thứ khốn kiếp kia.

Lưu Trường đi rất chậm, khi nó tới trước mặt Lữ hậu, Lữ hậu mới nhìn rõ, trên mặt nó toàn dấu nước mắt, còn lau liên hồi, hết sức tội nghiệp đứng trước mặt bà.

"Lại ăn đòn à?" Lữ hậu không bất ngờ, mở miệng giễu cợt:

"A mẫu ..." Lưu Trường lau nước mắt:" Ả ... Ả nói con không phải do a mẫu sinh ra ... Ả nói a mẫu là kẻ thù của con ... Con, con thực sự không phải là ... Không phải là con đẻ sao?"

Nụ cười trên mặt Lữ hậu tức thì đông cứng.

Thời khác đó toàn thân Lữ hậu run rẩy, trên mặt hiện băng sương, bà nói từng chữ một :"

Là, kẻ, nào, nói?"

"Thích phu nhân nói ... A phụ mắng ả nói linh tinh ..."

Nhìn đứa bé trước mắt khóc nấc lên, Lữ hậu kéo nó tới, ôm vào lòng:" Ả lừa con đấy, ả là loại người như thế, miệng không nói được một lời thật ... Con đừng tin."

"Hu hu hu ..." Lưu Trường khóc lớn:

Lữ hậu ôm nó càng chặt, sát khí đằng đằng, mặt mày dữ tợn, lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Cung nữ nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi sợ hãi, toàn thân run lên:" Hoàng, hoàng hậu ...vậy bộ y phục kia."

"Không cần tặng nữa, nếu như đã lớn rồi, vậy thì tặng thứ có giá trị hơn đi."

"Đất Triệu Đại trải qua chiến loạn, chính là lúc cần chư hầu tọa trấn, quản lý địa phương, xử lý chuyện sau cuộc chiến."

"Công tử Như Ý đã phong Triệu vương, thiên tư thông tuệ, anh vũ quả cảm, nên tới đất phong, cai trị địa phương, làm chủ cho bách tính nước Triệu."

Trên triều nghị, Lưu Bang kinh ngạc nhìn Triệu Nghiêu, hôm nay quần thần như thống nhất ý kiến vậy, do Triệu Nghiêu dẫn đầu, mọi người đồng loạt dâng tấu, hi vọng Lưu Như Ý có thể tới đất phong của mình, làm Triệu vương.

Bọn họ khen Lưu Như Ý không ngớt miệng, cứ như chỉ cần hắn tới được nước Triệu là nhất định có thể quản lý nước Triệu đâu vào đó, ngày một đi lên vậy.

Lưu Doanh dự thính cũng phải trố mắt, không nén được đứng dậy:" Thứ cho ta vô lễ, Như Ý tuổi còn nhỏ, sao có thể tới đất phong bây giờ?"

"Thái tử nói không đúng! Triệu vương tuy còn nhỏ, nhưng dù sao đã phong vương, hơn nữa thiên tư lại thông tuệ, mấy năm qua càng theo Cái công học tập, thái tử sao lại xem thường

Triệu vương? Thần thường nghe nói, là huynh trưởng phải cho huynh đệ cơ hội thi triển tài năng, không nên xem thường, có tâm tư khác." Một câu của Triệu Nghiêu làm Lưu Doanh á khẩu:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất