Chương 068: Cha và con. (2)
Lưu Doanh cuống cả lên, giải thích:" Không phải ta xem thường đệ ấy, ta chỉ quan tâm đệ ấy, tuổi của đệ ấy như vậy, nước Triệu lại vừa trải qua chiến loạn, tặc khấu bốn phương, ruộng đất của cư dân bị phá hỏng ... Đệ ấy ..."
"Chính vì trình cảnh nước Triệu như vậy cho nên mới cần một vị chư hầu vương tới tọa trấn. Nếu Triệu vương không muốn đi, vậy thái tử có thể chọn một vị hoàng tử khác tới."
"Chuyện này ..." Ở mặt biện luận, Lưu Doanh làm sao có thể địch được đám lão thần, chỉ vài câu đã không biết đối đáp thế nào:
Lưu Bang quay đầu nhìn về phía Tiêu Hà, hi vọng Tiêu Hà có thể nói vài câu, tâm tư của ông ta giống với Lưu Doanh, đều thấy không nên phái Lưu Như Ý tới nước Triệu bây giờ.
Tuy nói có Chu Xương phò tá, nhưng trong lòng Lưu Bang tự biết quản lý địa phương khó khăn thế nào. Chu Xương thân là thần tử, bất kỳ chuyện gì cũng phải thương thảo với vương, có thể đưa ra quyết sách, nhưng không thể tự tiện quyết định. Tình huống các nơi đều cần người làm vương tự mình xem xét.
Tới ngay cả trưởng tử Lưu Phì, được người như Tào Tham phò tá, cũng ngày đêm vất vả, gầy tới không còn ra dạng người nữa, huống hồ là Lưu Như Ý. Hơn nữa tính cách của hắn vốn háo thắng, nếu hắn tới địa phương, nhất định sẽ không đem toàn bộ đại sự giao cho đại thần như Lưu Phì, nói không chừng còn tự mình tham dự ... Nước Triệu vừa phát sinh biến loạn, nếu không quản lý tốt ...
Đối diện với ánh mắt của Lưu Bang, Tiêu Hà chậm rãi đứng dậy, trầm tư chốc lát nói:"
Thần cho rằng lời ngự sự có lý."
Lưu Bang đầu tiên là ngực n hiên, tiếp đó là phẫn nộ, nhưng ông ta không để lộ ra, lần nữa nhìn hướng về Trần Bình.
Trần Bình đứng dậy nói:" Thần cho rằng, vấn đề của nước Triệu không phải một hoàng tử có thể giải quyết, nên để Chu Xương tạm nhận chuyện này, để cho ông ta làm."
Lửa giận của Lưu Bang giảm bớt một chút, gật gù:" Lời của khanh có lý."
"Không đúng, Chu Xương chẳng qua chỉ là tướng, nếu đem tất cả mọi chuyện giao cho ông ta, vậy thì còn thành thể thống gì nữa? Tướng ở các nơi chẳng lẽ không học theo à? Đây là đạo gây ra hỗn loạn! Chu Xương lo liệu đại sự nước Triệu có thể, nhưng ắt phải có Triệu vương tọa trấn!!"
Quần thần tức thì cãi nhau, chia thành hai phái rõ ràng.
Lưu Bang trầm mặc nhìn bọn họ tranh cãi, tới tận khi triều nghị kết thúc, mọi người cũng không nói được gì rõ ràng.
Kết thúc triều nghị, Tiêu Hà đang muốn về phủ thì Trần Binh đi nhanh đuổi theo ông ta.
"Thừa tướng, có một câu ta nhất định phải nói với ngài, có điều mong ngài trước tiên thứ tội cho ta."
"Mời ngài nói."
"Không lâu nữa ngài sẽ bị chém cả nhà."
"Ông!" Tiêu Hà trợn trừng mắt:" Sao ông có thể nguyền rủa ta như thế?"
Trần Bình lắc đầu nói:" Ngài đúng là hiểu người khác lại hồ đồ với bản thân!"
Nói xong Trần Bình liền không để ý tới thừa tướng nữa, xoay người rời đi.
Tiêu Hà sững người tại chỗ, nhìn Trần Bình đi xa dần, rất lâu sau ông mới lắc đầu thở dài, xoay người về phủ.
"Ha ha ha ! Ta sắp đi nước Triệu rồi, ta sắp tới đất phong rồi!"
Lưu Như Ý ở Thiên Lộc Các la hét, mặt ngập tràn niềm vui, hắn siết tay thành nắm đấm, kích động nói:" Đây chính là cơ hội đại trượng phu thi triển tài hoa! Nước Triệu xảy ra chiến họa, trăm thứ cần gây dựng lại, đây là cơ hội của ta, ta nhất định sẽ quản lý tốt nước Triệu! Không tới mười năm, nước Triệu sẽ thành nước chư hầu giàu có nhất."
"Bách tính an cư lạc nghiệp, bách nghiệp hưng vượng!"
"Tới khi đó, ta đích thân suất lĩnh các dũng sĩ nước Triệu đi thảo phạt Hung Nô! Năm xưa Vũ An Quân của nước Triệu đánh cho Hung Nô mười năm không dám xâm phạm, ta phải khiến Hung Nô 50 năm không dám xâm phạm."
Lưu Như Ý lớn tiếng nói ước mơ của mình về tương lai.
Đám đệ đệ nhìn hắn hâm mộ.
Nhưng có người chẳng hâm mộ chút nào, thậm chí cực lực phản đối chuyện này.
Thích phu nhân lau nước mắt, Lưu Bang nhìn hắn chẳng biết nói gì.
Lưu Như Ý đứng trước mặt bọn họ, chân tay luống cuống:" Con muốn đi thể hiện tài hoa, sau mẹ lại muốn ngăn cản?"
"Câm mồm!" Thích phu nhân mắng một câu, bấy giờ mới nhìn sang Lưu Bang cầu khẩn:"
Bệ hạ, Như Ý còn nhỏ, sao có thể phái tới đất phong? Trong hoàng cung, thiếp chỉ có một đứa nhi tử như thế, nếu nó cũng đi rồi, vậy thiếp sống còn có ý nghĩa gì chứ?"
Đối diện với sự cầu khẩn của Thích phu nhân, Lưu Bang cũng không biết phải nói gì.
Quần thần kiên định như thế, đều yêu cầu Lưu Như Ý phải tới đất phong, Lưu Bang đương nhiên biết nguyên do vì sao, một mặt là sự báo thù của Lữ hậu, Thích phu nhân nói ra những lời kia với Lưu Trường, ông ta đã dự liệu được, Lữ hậu sẽ không bỏ qua cho Thích phu nhân ... Một phương diện khác vẫn là phong ba đổi thái tử trước đó.
Quần thần hết sức hài lòng với thái tử, không ai muốn đổi thái tử hết, nếu Như Ý rời khỏi Trường An sẽ hoàn toàn mất đi uy hiếp với Lưu Doanh, Lưu Doanh có thể yên tâm kế thừa ngôi vị. Đó là nguyên do vì sao Triệu Nghiêu đề xuất ra kiến nghị này, quần thần lập tức tán đồng theo.
Dù sao vị thái tử này của Lưu Bang trong lòng quần thần là người kế thừa hoàn mỹ, Lưu Như Ý cũng không tệ, nhưng mà kém xa huynh trưởng của mình.
Ngay cả thừa tướng cũng yêu cầu đưa Lưu Như Ý tới đất phong, như thế thì có chút phiền toái rồi. Là hoàng đế, Lưu Bang có thể trực tiếp hạ lệnh để Như Ý ở lại, nhưng dù có là hoàng đế, làm việc cũng phải có lý, cố chống lại hoàng hậu và quần thần làm theo ý mình, dù Lưu Bang cũng phải nghĩ xem có đáng hay không?
Lưu Như Ý rất ủy khuất, hắn thực sự muốn tới đất phong, hắn có lòng tin, hắn nhất định có thể làm ra thành tựu lớn ở phong quốc, trở thành hiền vương của Đại Hán.
Hắn không hiểu vì sao a mẫu, phụ hoàng, huynh trưởng đều phản đối.
Lưu Bang nhìn hắn, trông lòng đang do dự.
Ông ta đúng là rất thích đứa nhi tử trông giống mình y như đúc này, nhưng chuyện này rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây.
Thích phu nhân khóc sướt mướt, làm tâm tình Lưu Bang càng kém.
"Được rồi, đừng khóc nữa, tất cả chuyện này đều là vì nàng không giữ được cái mồm! Lần này trẫm đi nghĩ cách, nhưng sau này nàng còn dám nói linh tinh, trẫm tự mình đuổi Như Ý tới phong quốc!"
Trong Tiêu Phòng Điện, Tiểu Lưu Trường gối đều lên chân Lữ hậu ngủ.
Lữ hậu tay trái cầm thẻ trúc, xem rất chăm chú, tay phải khẽ gãi lưng Lưu Trường, dỗ nó ngủ.
Đột nhiên có người cười lớn đi vào Tiêu Phòng Điện.
Lữ hậu ngẩng mạnh đầu, nhíu mày.
Lưu Bang đang cười lớn giống như con vị bịt bóp cổ, ngưng bặt ngay, ông ta nhìn thấy Lưu Trường đang ngủ say, rón rén chân tay đi tới trước mặt Lữ hậu, từ từ ngồi xuống.
"Thằng nhãi này sao lại ngủ giữ ban ngày thế này?" Lưu Bang thấp giọng hỏi:
"Mấy ngày qua tâm tình nó không tốt, buổi tối không ngủ được." Lữ hậu lạnh lùng đáp:
Lưu Bang sững người, những lời vốn chuẩn bị rất lâu nhưng không cách nào nói ra được nữa, ông ta hắng giọng do dự chốc lát nói:" Ừ, để nó ngủ một chút."
"Bệ hạ tới thăm Trường sao?"
"Trẫm ... À ... Đúng ... Tới thăm nó."
"Thế thì tốt, thiếp còn tưởng rằng bệ hạ tới làm thuyết khách cho Như Ý, thì ra trong lòng bệ hạ còn có hoàng tử khác à?"
"Chuyện này ... Trẫm đương nhiên sẽ không thiên vị."
Lưu Bang gãi đầu rồi mới nói:" Trẫm cũng áy náy trong lòng, mấy năm qua bận rộn quốc sự, không rảnh để dạy bảo các hoàng tử. Nay đám hoàng tử này, đứa nào cũng còn nhỏ, cần hoàng hậu đích thân quản giáo."
"Bệ hạ yên tâm, thiếp sẽ dạy bảo chúng cho tốt, nếu không còn chuyện gì khác, mời bệ hạ trở về."