Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 079: Vu oan giá họa.

Chương 079: Vu oan giá họa.

Tiêu Hà cần nói đã nói, nhanh chóng rời đi, Lưu Bang và Trần Bình tiếp tục ở lại Tuyên Thất Điện, Lưu Bang cầm thẻ thúc, thuận tay lật xem.

Trần Bình lên tiếng hỏi:" Bệ hạ, chuyện này ..."

"Đừng vội, cứ đợi Triệu Nghiêu tới rồi nói."

Trần Bình lần nữa cúi đầu không nói gì thêm."

Đúng lúc này có cận thị bẩm báo, ngự sử đại phu Triệu Nghiêu cầu kiến, Lưu Bang cười lớn nói với Trần Bình:" Khanh về trước đi."

Trần Bình cáo biệt, giữa đường gặp được Triệu Nghiêu đang vội vàng đi tới, hai người gật đầu chào hỏi, ông ta nhanh chóng rời đi. Triệu Nghiêu lấy làm lạ, sao cảm giác ánh mắt Trần hầu nhìn mình có chút quái dị?

Triệu Nghiêu đi vào đại điện, bái kiến Lưu Bang.

"Không biết ái khanh tới vì chuyện gì?"

"Thần nghe nói có Hoài Nam đại phu tới, chẳng lẽ Hoài Nam xảy ra chuyện lớn gì?"

Lưu Bang kinh ngạc kêu lên:" Ái dà, bị khanh nói trúng rồi, đúng là xảy ra chuyện lớn, trung phu Bôn Hách dâng thư nói Hoài Nam vương mưu phản."

"Cái gì?"

Triệu Nghiêu kinh hãi biến sắc mặt:" Nếu là như thế, xin bệ hạ nhanh chóng phái người tra rõ tình huống! Anh Bố là tên tiểu nhân phản phúc vô thường, nếu do dự thiếu quyết đoán, chuyện ở Hoài Nam e có biến."

Lưu Bang thở dài:" Nhưng mà thừa tướng không đồng ý."

"Đại sự quốc gia là nằm ở vua, chưa từng nghe nói tới thần tử kiềm chế vua."

"Chuyện này."

Trông Lưu Bang vẫn còn do dự, Triệu Nghiêu vội nói:" Xin bệ hạ đừng do dự nữa, nếu muốn rồi chỉ e sẽ sinh ra họa lớn hơn. Bệ hạ có thể lệnh thái úy dẫn quân Triệu Đại, lặng lẽ đi xuống một dải Hoài Nam ... Lại phái người nghiệm chứng, chỉ cần làm rõ chân tướng, có thể trực tiếp phái người tấn công!"

"Được, nếu khanh đã nói vậy thì cứ làm vậy đi."

Lưu Bang nhanh chóng phái sứ giả đi, ông ta muốn đem quân đội phương bắc lén lút điều động tới phương nam, ông ta đồng thời cũng viết thư cho mấy chư hầu quanh nước Hoài Nam, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần sứ giả "điều tra rõ ràng" là có thể ra tay, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc cuộc chiến.

Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ Thích Chi kể lại cuộc đối thoại giữa Triệu Nghiêu và Lưu Bang.

"Thừa tướng gần đây thực sự quản quá nhiều việc rồi, phải chăng nên kiếm chút việc cho thừa tướng làm?" Lữ Thích Chi rất bất mãn với Tiêu Hà:

Lữ hậu thì chỉ lạnh lùng lắc đầu:" Cái kế mượn dao giết người mà thôi, không được bất kính với thừa tướng."

……………….. ………………..

Hôm đó đúng là một ngày nhiều việc.

Thích phu nhân há hốc mồm nhìn thái tử ở trước mắt, hai tay nàng run rẩy chỉ Lưu Doanh, giận tới không nói lên lời.

Vừa mới rồi Lưu Doanh đột nhiên xông vào điện của Thích phu nhân, còn chưa nói một câu đã lấy trâm đâm mạnh vào tay bản thân, sau đó ngã vật ra đất.

Hành vi này làm Thích phu nhân sững sờ không hiểu ra sao.

Nhưng Thích phu nhân còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì thì đám giáp sĩ đã xông vào, vây kín lấy đại điện, trường mâu của mấy giáp sĩ thiếu chút nữa đâm thủng mặt nàng, khiến Thích phu nhân vô cùng sợ hãi.

Rất nhanh Lưu Bang đang điều binh khiển tướng, Lữ hậu đang thương lượng đối sách đều vội vàng chạy tới nơi này.

Khi bọn họ tới nơi thì thái y lệnh đang băng bó vết thương cho thái tử còn Thích phí nhân chỉ đám giáp sĩ quát thảo chửi mắng.

Thích phu nhân nhìn thấy Lưu Bang xông vào thì mừng lắm, vội vàng đẩy giáp sĩ trước mặt ra, nhào vào lòng Lưu Bang. Ai ngờ Lưu Bang đẩy mạnh, Thích phu nhân ngã lăn ra đất, còn chẳng thèm nhìn nàng một cái đã chạy tới bên Lưu Doanh.

Lữ hậu xông vào đại điện, ánh mắt trực tiếp khóa chặt vào Lưu Doanh, cũng vội vã chạy tới bên hắn.

"Con à ... Con không sao chứ?" Giọng Lưu Bang run lên, tay ông ta nắm chặt lấy tay Lưu Doanh, nắm rất chặt, cứ như là sợ hắn chạy mất vậy. Lưu Doanh lần đầu tiên trong đời cảm thụ được hơi ấm từ người phụ thân truyền qua, cảm thụ được tiếng thở gấp và đôi tay run rẩy của phụ thân.

Lữ hậu đứng một bên không nói gì cả, nhưng môi vẫn run nãy giờ.

Lưu Doanh day dứt cúi đầu:" Để phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng, nhi thần không sao."

Hắn thực sự day dứt, nhưng nhìn hắn như thế, Lưu Bang từ từ đứng lên, sắc mặt bất thiện. Lữ hậu không nói hai lời, chỉ Thích phu nhân hạ lệnh:" Mang đi chặt đầu!"

Đám giáp sĩ bắt Thích phu nhân chuẩn bị đưa đi, Lưu Bang có chút do dự.

Lưu Doanh vội đứng dậy kêu:" Tội không tới mức đó!"

Thích phu nhân khóc gào kêu lớn:" Oan uổng quá, thần thiếp oan uổng! Bệ hạ cứu mạng!"

Lưu Bang nghiêm mặt:" Ngươi đâm thái tự bị thương, sao còn mặt mũi nói mình oan uổng."

Thích phu nhân gào to:" Thiếp thề với trời, thiếp không hề đâm bị thương thái tử, là thái tử tự đâm mình bị thương, muốn hãm hại thiếp."

"Gì, thái tử hãm hại ngươi à? Thái tử là người thế nào, trẫm còn không biết hay sao, ngươi có bịa đặt thì cũng bịa cái gì đáng tin một chút chứ." Lưu Bang khó chịu phản bác:

"Thật đấy! Thái tử xông vào trong điện, không nói lời nào đã tự đâm bản thân, thần thiếp không làm gì hết." Thích phu nhân cuống tới gào khóc ầm ĩ:

"Nói năng linh tinh, con ta nhân nghĩa quân tử, không giống con ngươi, hắn sao có thể làm ra chuyện ấy." Lữ hậu đùng đùng nổi giận, nhìn giáp sĩ xung quanh lần nữa quát:" Còn ngẩn ra cái gì, kéo ả ra chém đầu."

"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!" Thích phu nhân vừa cầu xin vừa mắng:" Lưu Doanh, sao ngươi có thể làm ra chuyện độc ác như thế?"

Sắc mặt Lưu Doanh không đành lòng, thấy giáp sĩ chuẩn bị rút đao, hắn vội nói:" Thích phu nhân nói đúng đấy ... Là con hãm hại nàng, con không muốn nàng phá hỏng yên bình trong cung, liền đâm bản thân để hãm hại nàng, xin phụ hoàng đừng giết nàng:

Lưu Bang chỉ còn biết áy náy nhìn con:" Ài, Doanh, ngươi còn gì phải nói dối, trẫm biết ngươi là đứa thiện tâm ... Ài ..."

Nghĩ tới nhi tử vì không để mình phải khó xử, nên nói dối bản thân hãm hại Thích phu nhân, Lưu Bang rất hổ thẹn, có phải là mình thực sự quá thiên vị Thích phu nhân rồi không? Đứa nhi tử này hiếu thuận như thế ....

Lữ hậu càng phẫn nộ, nếu không Lưu Doanh bị thương, chỉ e một cái tát đã giáng xuống, bà mắng:" Sao ngươi nhu nhược như thế? Chẳng lẽ vì một con tiện nhân mà vấy bẩn thanh danh của mình à?"

"Con nói thật mà ... Thật ..." Lưu Doanh lúng túng:

"Câm mồm, còn dám nói dối!"

Bất kể Lưu Doanh giải thích như thế nào, hai vị này không tin, bọn họ hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, biết con người của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vu oan giá họa người khác. Loại chuyện này chỉ có Lưu Trường làm ra được, Lưu Doanh không thể làm.

Thích phu nhân khóc càng dữ:" Thần thiếp oan uổng, thực sự là thái tử cố tình hãm hại ..."

Giờ thì cả Lưu Bang cũng không kìm được phẫn nộ:" Câm mồm! Con độc phụ này! Thái tử nói dối cầu xin cho ngươi, vậy mà ngươi còn muốn hãm hại thái tử! Bắt nạt thái tử mềm lòng sao?

Lưu Bang chửi mắng, đi mấy bước xông tới mặt Thích phu nhân, tóm lấy nàng, chất vấn:" Nói, vì sao ngươi muốn mưu hại thái tử?"

"Thần thiếp sao lại làm chuyện như thế, đi hãm hại thái tử ngay trong điện của mình sao?" Thích phu nhân hỏi ngược lại:

Lưu Bang nghĩ, căn cứ vào biểu hiện của nữ nhân ngu xuẩn này trước giờ, ả chưa chắc không làm như thế.

Nhìn Thích phu nhân không chịu nhận tội, lại còn dứt khoát nói thái tử hãm hại mình, nhìn sang bên kia thái tử lại ra sức tranh biện cho nàng, nhận tội về mình. Đến đáp giáp sĩ cũng phải lắc đầu, đều là người sống trong hoàng cung, làm sao khác biệt thế?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất