Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 080: Bọn tiểu tử ngốc của Lưu gia.

Chương 080: Bọn tiểu tử ngốc của Lưu gia.

Lưu Bang nhìn Thích phu nhân mấy lượt, đang cắn răng định hạ lệnh, Lưu Doanh giữ lấy ông ta, mặt trắng bệch nói:" Phụ hoàng, đầy vào lãnh cung, không gặp nữa là được, vạn vạn lần đừng làm hại tính mạng nàng, nếu không nhi thần còn có thể nhìn mặt Như Ý nữa?"

Lữ hậu thở từng ngụm lớn, trong mắt lửa giận thiêu đốt, nhưng không thể làm gì đứa nhi tử này, con người sao có thể yếu mềm tới mức độ đó? Còn cầu xin cho người muốn giết mình.

Lưu Bang nhìn thật kỹ nhi tử, nói:" Được ... Doanh, ngươi đi nghỉ ngơi đi, lát nữa trẫm tới thăm."

Khi Thích phu nhân bị đưa đi, mặt như tro tàn, không ngừng lẩm bẩm:" Oan uổng, oan uổng, oan uổng ...."

Lúc này trong Thiên Lộc Các, các hoàng tử đang theo Cái công học tập.

Cái công hôm nay không biết hứng trí từ đâu ra, bắt đầu giảng giải cho mọi người thuật trị quốc.

"Khi ta ở nước Tề, Tề tướng Tào Tham tới tìm ta, hỏi ta đạo trị quốc."

"Ta nói với ông ấy, biện pháp trị quốc quý ở thanh tịnh vô vị, để bách tính tự yên ổn sống .... Chỉ cần đừng dùng quá nhiều can thiệp luật pháp vào cuộc sống của bách tính, không phát ra lao dịch, nghỉ ngơi lấy sức, để bách tính tự khai khẩn canh tác ... Nước Tề sẽ khôi phục sự giàu có trước kia. Tào tướng nghe lời ta, nước Tề nay phát triển không tệ."

Lưu Trường nhìn Cái công ở trên bốc phét, trong lòng khinh bỉ, bốc phét, những người bên cạnh mình bốc phét làm người ta "nghe mà phát sợ", chỉ là không ngờ, té ra lão sư cũng thích món này.

Sau đó Cái công lại nói mình và Tào Tham đối thoại ra sao, nói có chứng có cứ.

Lưu Trường đột nhiên bắt đầu nghĩ: Liệu có khả năng bọn họ không phải đang bốc phét, bọn họ thực sự làm những việc như thế, chỉ có mình là bốc phét không??

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bọn họ đúng là đang bốc phét.

Cái công lại hỏi các hoàng tử phương lược trị quốc trong tương lai, các hoàng tử đa phần nói giống nhau, đều nghỉ ngơi dưỡng sức, trừ Lưu Như Ý. Theo lời Lưu Như Ý nói, nước Triệu có cái họa Hung Nô, trừ nghỉ ngơi thì còn phải luôn luôn cảnh giác, không để ngoại địch phá phỏng phát triển vốn có.

Cái công không nói nhiều, chỉ gật đầu, rất nhanh tới lượt Lưu Trường.

Lưu Trường nghĩ mất một lúc, đang định đứng dậy nói, Cái công đã nói:" Được rồi, bài học hôm nay tới đây thôi."

"Nhưng lão sư, đệ tử chưa nói mà."

"Được rồi, đi nghỉ ngơi cả đi, ta phải đọc sách."

"Lão sư! Đệ tử! Đệ tử nữa!"

Đúng lúc này chợt có cận thị xông vào, trong đó có một người chạy tới bên Lưu Như Ý, thì thầm gì đó vào tai hắn. Mặt Lưu Như Ý biến sắc, đứng dậy nhanh tới nỗi suýt ngã, hắn hoảng loạn chạy ra khỏi Thiên Lộc Các, các hoàng tử kinh ngạc nhìn theo.

"Tam ca sao lại hoảng hốt như thế? Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?" Lưu Khôi có chút lo lắng hỏi:

Lưu Trường nhún vai:" Chắc là Thích phu nhân chết rồi."

"Trường đệ, không được nói bậy!" Lưu Hằng quát:

......... ...............

Thích phu nhân bị đám giáp sĩ kéo đi, tới tận khi Lưu Như Ý xông tới, bọn họ mới chần chừ buông nàng ra.

Hai mẹ con gặp nhau, tức thì ôm lấy nhau khóc lớn.

Khóc rất lâu, Thích phu nhân mới oán hận nói:" Thái tử hại ta, là hắn hại ta, con phải báo thù cho ta."

Lưu Như Ý sững người, chốc lát sau mới đau đớn muôn phần nói:" A mẫu, huynh trưởng là người như vậy sao, chẳng lẽ con không biết? Huynh ấy sao có thể làm hại người, a mẫu vì sao lại làm thế?"

"A mẫu, con làm chư hầu vương không tốt sao, hai chúng ta cùng tới nước Triệu, con nhất định quản lý tốt nước Triệu, vì sao người cứ phải làm thế? Huynh trưởng nhiều lần bảo vệ con, lên tiếng cho con ... Huynh ấy là người nhân nghĩa hiền lành, sao a mẫu lại gây khó dễ với huynh ấy?"

"Con ..." Thích phu nhân hai mắt đỏ ngầu, ngơ ngơ nhìn nhi tử trước mắt, đột nhiên nàng ngửa đầu cười lớn, tiếng cười khàn đặc, cười ra nước mắt, như điên như khùng.

Cùng lúc ấy trong Trần phủ, Trần Bình uống một ngụm thuốc, phát ra tiếng rên thoải mái, chứ như ông ta không phải đang uống thuốc mà uống rượu tiên núi Bồng Lai.

"Thứ tai họa rốt cuộc đã bị trừ rồi."

Rốt cuộc Thích phu nhân xảy ra chuyện gì, Lưu Trường không biết.

Lưu Bang và Lữ hậu đã phong tỏa chuyện xảy ra ngày hôm đó, dù là người trong cung cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Thích phu nhân không được sủng ái nữa, đã chuyển khỏi chỗ ở ban đầu, nơi đó nay chỉ có một mình Như Ý ở.

A phụ đã lâu lắm rồi không tổ chức yến tiệc, nghe nói gần đây sức khỏe a phụ không được tốt cho lắm, triệu bảy tám vị thái y mới từ khắp các nơi.

Nhưng mà từ việc a phụ gọi Tào phu nhân và Thạch phu nhân tới hầu hạ mà xét, đại khái chẳng có việc gì nghiêm trọng.

Lưu Bang chưa mở tiệc thì Lữ hậu đã mở tiệc trước rồi, mà nó cũng chẳng phải là yến tiệc gì, chỉ mời riêng tứ ca và mẹ đẻ là Bạc phu nhân cùng ăn cơm. Lưu Trường đường nhiên sẽ không bỏ lỡ, nó từ sáng đã chuẩn bị cho bữa tiệc tối rồi, nhịn đói nguyên cả ngày.

Cho nên bữa tiệc vừa bắt đầu, công tử Trường đã ăn ngấu ăn nghiến, nó ăn cực khỏe. Lưu Hằng cung kính bái kiến Lữ hậu, còn Lưu Trường hoàn toàn không để ý tới Bạc phu nhân, chỉ cắm mặt tạo phản. Lữ hậu mặt co giật, hắng giọng vài tiếng.

Lưu Trường ngẩng đầu lên, nói vẫn rất cảnh giác với a mẫu, miệng nhét đầy đồ ăn, cười như thằng ngốc:" Ái iến Bạc u ân ..."

Bạc phu nhân cười khẽ:" Trường tương lai nhất định sẽ là chàng trai khôi ngô tráng kiện, trong tất cả số hoàng tử, trừ thái tử ra, công tử Trường đối đãi với người chân thành nhất."

Lữ hậu lắc đầu:" Thằng nhóc ngang bướng, chẳng nên chuyện gì."

Bạc phu nhân sai cung nữ mang quà tới, nhưng không phải tặng cho Lữ hậu, mà là tặng cho Lưu Trường, đó là một bộ áo mới, toàn bộ màu đỏ, sen lẫn với hoa văn rồng may màu trắng, trước sau thêu mãnh thú màu trắng. Chỉ nhìn một cái, Lưu Trường đã không thể dời mắt đi được.

"Muội rảnh rỗi không có chuyện gì, liền làm một ít y phục cho các hoàng tử, cái này của Trường. Nào Trường, mặc thử xem có vừa không?"

"Ha ha ha, được ạ."

Lưu Trường đưa tay ra nhận lấy bộ áo, tay chân luống cuống muốn mặc lên người.

"Khụ khụ."

Lữ hậu lại ho mấy tiếng, Lưu Trường từ từ cởi áo ra, đưa trở lại, có chút ngần ngừ nói:" Không dám nhận đại lễ như thế."

"Cái này vốn chuẩn bị cho công tử, chớ khách khí.

"Được ạ."

Lưu Trường lần này mặc lên người luôn, buộc nút lại, nó cười ngớ ngẩn, quay trái quay phải khoe áo mới của mình:" Vừa quá, thật là đẹp."

Lữ hậu nhịn không nổi nữa:" Còn không mau bái tạ."

"À, đa tạ Bạc phu nhân!"

"Công tử không cần khách khí."

Tiếp đó là người lớn tán gẫu, Lữ hậu và Bạc phu nhân không trò chuyện quốc sự, bọn họ nói toàn nội dung buồn chán, nào là trang phục ra sao, trang sức thế nào, rồi phối hợp với nhau. Lưu Trường chỉ chăm chú vào ăn thịt, Lưu Hằng ngồi ở bên cũng không nói.

Cứ thế trò chuyện cả buổi tối, Bạc phu nhân dẫn Lưu Hằng rời đi, Lưu Trường theo Lữ hậu tiễn họ. Đợi họ đi rồi, Lưu Trường quấn lấy Lữ hậu.

" A mẫu, người xem, bộ áo này của con thật đẹp."

"Ừ!"

"Chỉ là con không có hạ thường (quần) mới."

"Mặc tạm đi."

"Vậy sao được, nếu như mặc trang phục mới, vậy thì thượng y (áo trên), hạ thường (quần), hài, đai lưng, quan (mũ), trâm đều phải mới, như vậy mới là đẹp."

"Con không cần lấy sắc mua vui cho người ta, đại trượng phu không tăng cường bản lĩnh của mình, chìm đắm trong trang phục đẹp là sao?"

Lữ hậu mắng Lưu Trường một trận, nó tủi thân cúi đầu.

............... ............


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất