Chương 088: Nam tử Hán phải độc lập tự cường.
" A phụ ngươi khi đó trợn mắt phẫn nộ nhìn Anh Bố, thời khắc chiến xa hai bên tiếp xúc, trường mâu trong tay Hạ Hầu tướng quân bay múa, làm người ta không thấy mũi nhọn đâu. Còn Anh Bố xoay trường mâu trong tay, chắn ở trước mặt, tới một giọt nước cũng không lọt. Hạ Hầu tướng quân bay lên, tung ra một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, trường mâu đâm vào cổ họng Anh Bố ..."
Trong Chu phủ, mọi người vây quanh Lưu Trường, nghe nó kể chuyện.
Lưu Trường kể chuyện hết sức sinh động, đôi khi còn tự mình mô phỏng, không chỉ có bọn trẻ con, còn một số hạ nhân của Chu phủ, cũng bị câu chuyện Lưu Trường kể thu hút, đứng ở xa nghe trộm nó kể chuyện. Lưu Trường đứng ở trên chiến xa, tay cầm gậy gỗ múa may minh họa, tình hình cuộc chiến được nó kể càng lúc càng khoa trương, dần đi theo phương hướng Tùy Đường diễn nghĩa rồi, nó mà nói thêm một lúc nữa, khả năng là biến thành Phong Thần Bảng mất.
Hạ Hầu Táo sợ hết hồn, nó nghe mà đờ đẫn, a phụ của mình lợi hại như thế sao? Nó nghe mãi nghe mãi, rồi đột nhiên khóc toáng lên.
Lưu Trường ngớ người:" Ngươi khóc cái gì thế?"
Hạ Hầu Táo khóc càng to:" Đại vương! Trước đó thần trộm chiến xa của a phụ, còn lái bị hỏng, không biết a phụ có cho thần một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên không?"
Lưu Trường vỗ ngực lớn tiếng nói:" Ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Với giao tình của ta và Hạ Hầu tướng quân, chỉ cần ta lên tiếng khuyên nhủ, ông ấy nhất định sẽ tha cho ngươi!"
Hạ Hầu Táo bấy giờ mới ngừng khóc.
Loan Bố ở cách đó không xa chỉ còn biết lắc đầu, cúi đầu ăn cơm, coi như không nghe thấy gì cả.
Lữ hậu rốt cuộc cũng chịu thả Lưu Trường ra rồi, bà không phản đối Lưu Trường chơi với bạn cùng tuổi. Có điều bà đưa ra một yêu cầu, cần phải có người đi theo. Loan Bố xúi quẩy liền bắt đầu theo sau đám trẻ con xúi quẩy, chạy khắp Trường An, bọn chúng gây chuyện, Loan Bố thành ra phải xử lý hậu quả.
Thời gian qua Loan Bố không biết mình rốt cuộc quen biết bao nhiêu quan lại và sĩ tốt huyện nha, dù sao ở Trường An, hắn xem như là nổi tiếng rồi.
Quan lại không ai là không biết hắn, còn quyền quý thi thoảng đi ngang qua đều hung dữ trừng mắt với hắn, bảo hắn quản lý tốt bọn trẻ con.
Loan Bố cũng muốn quản lắm chứ, nhưng có lòng mà không có sức, lực bất tòng tâm.
Bản thân Loan Bố cũng bị thương, cái đứa tên Hạ Hầu Táo quả thực là thằng ngốc, mình ra sức né mà không né được, bị nó dùng chiến xa xô vào. May mà là chiến xa cỡ nhỏ đấy, nếu là chiến xa thật thì lúc này Loan Bố đã thăng thiên cùng với Anh Bố rồi.
Nói nó cố tình à, xô xong nó khóc tu tu, nói nó vô ý à, nó lại xô rất chuẩn.
Loan Bố nhìn dám trẻ con nghịch ngợm này, trong lòng không ngừng thề: Lão tử đời này thề tuyệt đối không lập gia đình, không sinh con, dù sao mình còn có do tử, gia tộc không tuyệt hậu được. Dù sao giờ hắn nhìn thấy trẻ con là thấy phiền, nếu không phải cố kỵ thân phận của bọn chúng thì đã cho một cước đá bay rồi.
Lưu Trường đang bốc phét cho mọi người nghe, nói cứ như là nó ở trên chiến trường vậy, mọi người nghe tới ngây ngất.
Lưu Trường lần nữa thở dài.
Chu Thắng Chi chắc là quen nịnh bợ rồi, khi Lưu Trường thở dài một cái là hắn hỏi ngay:" Đại vương vì sao lại thở dài?"
"Trước đó người lớn chiến đấu ở Triệu Đại, chúng ta không thể đi theo, nay họ lại chiến đấu ở Hoài Nam, chúng ta vẫn không thể đi theo ... Ta chỉ hận mình còn quá nhỏ!" Công tử Trường cảm khái:
Chu Thắng Chi lại lần nữa chỉ đám đông nói:" Đại vương vì sao không hỏi kế quần hiền, biết đâu bọn họ có cách."
Miệng Loan Bố co giật, lòng có linh cảm không lành, các ngươi ngàn vạn lần đừng hiến kế sách nữa.
Lưu Trường nhìn về phía quần hiền Trường An, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Tiêu Diên đã chảy nước mũi, trực tiếp dừng trên người Trần Mãi.
Trần Mãi trầm ngâm chốc lát, nói:" Đại vương, chúng ta vẫn còn nhỏ, chỉ sợ không làm được việc gì lớn ... Có điều nếu đại vương muốn làm việc gì, bọn thần nhất định sẽ toàn lực tương trợ."
"Đúng, chúng ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ."
Lưu Trường gật gù, xem ra chỉ có thể do mình quyết định.
Đáng tiếng a mẫu không cho mình gặp lão sư, nếu không có lẽ lão sư có thể nói cho mình biết mình có thể làm được gì.
Lưu Trường đột nhiên nhớ tới chuyện thượng phương lệnh chế tác lưỡi cày, đầu liền lóe sáng.
"Hay là chúng ta khai thác quặng sắt, lấy sắt luyện thép, thế nào??"
Trần Mãi sững người:" Đại vương, chuyện này có hơi khó, nếu được vẫn nên kiếm một chỗ có quặng, thuê vài nghìn người tới đào khoáng ... Chuyện này không khó làm."
"Được đấy, không khó đâu! Chẳng phải thừa tướng quản chuyện này sao?!
Phàn Kháng kích động nói:" Thần nhớ nhà chúng ta có thân thích, khai thác khoáng ở Thượng Quận ... Hắn còn phái người tặng quà cho a phụ thần, kiếm hắn tặng thực sự rất sắc, a phụ cũng rất thích ... Thần có thể đi tìm hắn, để hắn nói cho chúng ta biết nơi nào có mỏ sắt, nếu hắn nói cho chúng ta, chúng ta có thể cho hắn tiền tài, nếu hắn không nói, chúng ta bắt cóc nữ nhi của hắn! Thần quen thân với nữ nhi của hắn!"
Lưu Trường mắng:" Chúng ta không phải là tặc khấu, sao có thể bắt cóc nữ nhi của người ta ... Ừm, mà nữ hài đó có xinh đẹp không?"
"Đại vương, vấn đề chủ yếu vẫn là nhân thủ ... Người ta đều mua lệ thần đào khoáng, quan phủ thì dùng tội phạm. Chúng ta không có tiền, không có lương thực, cũng không có tội phạm, làm sao đào khoáng được đây?"
"Đúng thế, chuyện này phiền toái lắm, hay là làm việc khác đi!"
"Đúng rồi, khai thác khoáng luyện sắt là chuyện của đám thương cổ mới làm, chúng ta phải làm chuyện lớn."
Bọn nhóc con nghe thấy khó khăn như vậy liền từ bỏ ngay, bắt đầu không ngừng líu lo thương lượng.
"Câm mồm!"
Lưu Trường quát đám đông, nó nhíu mày, nghiêm túc nói:" Nay thiên hạ kiệt sức, mọi thứ cần xây dựng lại, bách tính không có nông cụ kiên cố, tướng sĩ không có vũ khí sắc bén, mà sắt chính là thứ duy nhất có thể thay đổi những điều đó, sao có thể nói là chuyện nhỏ chứ?"
"Còn về phần khó khăn, quả nhân đương nhiên biết khó khăn cực lớn, nhưng vì khó khăn nên chúng ta từ bỏ sao? Đó là hành vi của đại trượng phu à? Chuyện chúng ta làm, so với bình định Hoài Nam thì thế nào? Bậc phụ huynh chúng ta làm được, chúng ta không làm được sao?"
"Chuyện tốt lợi nước lợi dân, chúng ta phải đi làm, hơn nữa còn phải làm tốt! Đợi a phụ của chúng ta về, để bọn họ thấy, chúng ta không kém ai cả!"
Những lời này của Lưu Trường khác nào trực tiếp chuốc thuốc kích thích cho bọn trẻ con, bọn chúng tức thì la hét ầm ĩ, biểu thị nhất định phải làm tốt chuyện này.
Loan Bố chỉ biết lắc đầu, ý tưởng của công tử rất tốt, nhưng muốn thực sự làm được, độ khó không phải nhỏ.
Đám trẻ con vây quanh Lưu Trường, nóng lòng đợi Lưu Trường hạ lệnh cho bọn chúng.
"Đại vương, chúng ta không có tiền tài, vấn đề này giải quyết ra sao?"
"Dễ lắm, ta có giao tình với quan lại của thượng phương đài, bọn họ rất tôn trọng ta, chỉ cần ta mở miệng, bọn họ sẽ tán đồng!" Lưu Trường tự tin nói:" Còn vấn đề cho phép cũng dễ thôi, ta có giao tình với thừa tướng, có lẽ ông ta sẽ giúp được chúng ta."
"Nguồn khoáng cũng không cần lo, ta kết bạn rộng rãi, bốn biển có ai không biết tên Lưu Trường! Chỉ cần ta lên tiếng, hết thảy đều không phải là vấn đề."
Lưu Trường thề thốt.
Trần Mãi ngần ngừ:" Đại vương ... Chẳng phải ngài nói phải dựa vào chúng ta làm việc lớn sao, nếu toàn bộ dựa vào người khác ... Sao ..."
Lưu Trường vung cánh tay nhỏ lên:" Rõ ràng có trợ lực lại không dùng là kẻ ngu ngốc! Chuyện này do chúng ta đề xuất ra, toàn bộ do chúng ta làm, không sao hết."
Nó lại ra lệnh cho mọi người, bảo bọn trẻ con toàn lực đi nghe ngóng tin tức liên quan tới khai thác quặng và luyện sắt, xem xem có thể tìm được người hợp tác không, sau đó nó dẫn Loan Bố về hoàng cung.